Editor: Ochibi 
Từ Như Ý kéo bức màn ra, ánh mặt trời sáng sớm chiếu rọi vào. 
Người trên giường mở mắt. 
Mộ Hàm Phong nhìn vị trí bên cạnh trống rỗng. Hắn giơ tay, theo bản năng che khuất ánh sáng chói mắt. 
“Như Ý, sớm như vậy?” 
“Sớm?” Cô không nói nên lời, “Mau rời giường.” 
“Không đâu, em kéo anh lên đi.” Hắn vui đùa vô lại. 
Từ Như Ý tốt tính đi qua, mới vừa vươn một bàn tay, đã bị hắn đưa tới trên giường. 
Bị hắn kéo như vậy, cả người Từ Như Ý đều ghé vào trên người hắn. 
“Làm gì?” Cô đỏ mặt, nhìn nam sinh dưới thân. 
“Hôn hôn.” Mộ Hàm Phong ôm eo cô, dẩu miệng đòi hôn. 
“Anh nhắm mắt lại.” 
“Được nha.” Hắn rất nghe lời nhắm mắt. 
Từ Như Ý lặng lẽ cầm đồng hồ báo thức đầu giường, nhét miệng hắn, “Hôn đủ rồi chưa?” 
“A, em bắt nạt anh!” 
“Em cứ bắt nạt anh thì thế nào? Ai bảo anh bắt nạt em lâu như vậy!” 
“Hu hu, anh sai rồi được chưa? Khi đó anh niên thiếu vô tri!” 
“Được rồi, tha thứ cho anh.” Từ Như Ý nhớ tới, lại bị hắn ôm đến gắt gao, “Buông tay.” 
“Không muốn. Để anh ôm một cái.” 
“Này, anh đã mười tám tuổi, không phải con nít đâu!” 
Mộ Hàm Phong sửng sốt một lát. 
Mười tám tuổi? Mẹ nó! Hắn vì sao không thể lý giải lời nói của Lục Sơ Vân, là chỉ cần hắn đầy mười tám tuổi, đã có thể…… 
“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Từ Như Ý bị đôi mắt như sói của hắn nhìn không được tự nhiên. Tựa như hắn hận không thể lập tức ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/4392497/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.