Editor: Ochibi 
Mộ Hàm Phong đóng gói đồ xong, ngồi trên xe. 
“Này, sao các người có thể tùy tiện thoát đội?” Thấy bọn Mộ Hàm Phong đi đến một hướng khác, có người ngăn cản bọn họ. 
“Ông đây ở chỗ nào, liên quan gì đến mấy người?” 
Thẩm Thường Hạo đã đi tới, hắn khinh thường nói: “Nếu không phải nể mặt cậu là tôn tử của Mộ lão gia, ai muốn quản cậu?” 
Mộ Hàm Phong ngẩn người, “Ông chú là bộ hạ của ông nội tôi?” 
Thẩm Thường Hạo lập tức có chút tức giận: “Trước mạt thế, thì đúng là vậy. Nhưng hiện tại, tôi chỉ bội phục ông ấy năng lực mạnh. Còn cậu là nhị thế tổ, không nằm trong phạm vi tán thành của tôi!” 
“Cắt, ông đây cần chú tán thành sao?” 
“Trở về cho tôi!” 
“Tôi dựa vào cái gì nghe lời ông chú đây?” 
Thẩm Thường Hạo nổi giận, “Nếu không phải ông nội cậu có dặn dò, ai thèm quản tên ăn chơi trác táng như cậu!” 
“Nga ~” Mộ Hàm Phong nghiền ngẫm cười, “Nếu là mệnh lệnh của ông nội tôi, vậy tôi đây cũng cố mà làm, để chú hộ tống đoạn đường. Nhưng mà……” 
Hắn bắt đầu nhân cơ hội ra yêu cầu: “Cho tôi căn phòng tốt nhất, 24 giờ mở điện và nước ấm, trang bị bồn nước lướt sóng tốt nhất. Giường cần phải 1 mét 8 trở lên, còn chăn thì……” 
“Nằm mơ!” Thẩm Thường Hạo bị sự vô lại của hắn làm cho tức giận đến nỗi tim gan tì phổi thận đều đau. 
“Vậy, tôi cũng chỉ có thể tự mình đi rồi.” 
“Đứng lại!” Thẩm Thường Hạo bước lên, ngăn hắn lại. 
Cọng lông không biết trời 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/4392476/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.