Editor: Ochibi
Những người chặn đường thấy bọn họ sắp đi, ồ ạt xông tới.
“Cứu mạng, đừng bỏ chúng tôi lại mà.”
Đám người ầm ĩ. Những người đó, đều là người thường không có dị năng.
Thính lực Từ Như Ý nhạy bén hơn những người khác, lúc này, trong tai cô có âm thanh người già ho khan, tiếng khóc con nít, tiếng nam nhân mắng và tiếng nữ nhân bất lực sợ hãi kêu.
“Dừng xe!” Cô mở mắt ra, kêu lên, “Để bọn họ lên xe đi.”
Mộ Hàm Phong nhìn cô. Hắn biết, thật ra cô không phải tàn nhẫn.
Lúc trước nói bỏ những người đó, là bởi vì tạm thời không có nguy hiểm, bọn họ có thể tự cứu. Mà hiện tại, rõ ràng để lại bọn họ, chỉ có để zombie no bụng.
“Được rồi. Ông đây nghỉ ngơi lâu như vậy, đã đến lúc nên thể hiện bản thân.” Mộ Hàm Phong hoạt động cổ tay.
Hắn và Tạ Hiên nhảy xuống, đưa từng người sống sót đó lên xe.
“Như Ý, ở với bọn họ, đi trước chờ chúng tôi.”
Từ Như Ý nhìn hắn, không chút do dự đứng dậy, “Mình đi với cậu!”
“Như Ý……” Mộ Hàm Phong vô luận thế nào cũng không thể nghĩ được cô sẽ trả lời như vậy, trong lúc nhất thời có chút dại ra.
Từ Như Ý đang muốn xuống xe, lại bị người phía sau giữ chặt.
Nhét đồ vật vào trong lòng bàn tay cô, Lục Sơ Vân nhìn đôi mắt cô.
[ Anh đi. Em, cẩn thận. ]
Đây là tin Từ Như Ý đọc ra trong mắt anh.
Cô gật đầu, “Không được cậy mạnh, phải bình an trở về.”
“Được rồi! Bọn tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuong-an-hoa-thuc-nghich-tap-nam-than/4392463/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.