“Trước mắt …. Điện hạ không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vết thương lại quá nghiêm trọng, cần phả tĩnh dưỡng, hơn nữa điện hạ thể chất yếu ớt, về sau nếu còn bị kinh hãi e ….. khó mà chữa trị được.” Ngự y cung kính quỳ trên mặt đất, đầu cúi thấp đến không thể thấp hơn, cố gắng không nhìn vị Long Vương đại nhân ngồi ở bên cạnh.
Long Vô Ba một thân hắc y, mái tóc dài tùy ý buộc ở sau gáy, một tay chống cằm, một tay nhẹ nhàng đánh nhịp mặt bàn, bộ dạng uể oải vấn: “Điều này có nghĩa, nếu ta còn tiếp tục gây sức ép cho y, thì… rất nhanh y liền đi đời nhà ma sao?”
“Thưa…Vâng.”
Long Vô Ba chậm rãi rót cho mình một chén trà, lắc nhẹ vài cái rồi mới nhâm nhi từng ngụm chậm rãi nói:“Ta còn nhớ, trước đây tuy thân thể đại ca không tốt, nhưng cũng không kém đến mức này.”
“Điều này……” Ngự y ấp úng mở miệng.
“Ngươi cứ nói.”
“Không biết vì nguyên nhân gì, điện hạ hiện giờ một chút linh lực cũng không có, thân người không khác gì phàm nhâ, cho nên……”
“Thì ra thế.” Long Vô Ba gật đầu, như suy nghĩ cái gì chút chút lại nở nụ cười: “Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.” Ngự y tuy đápnhưng người lại không dám di chuyển, hai mắt lại chăm chăm nhìn Long Vô Ba.
“Còn có chuyện gì?” Long Vô Ba không hờn giận, vẻ mặt tươi cười lại thêm ôn hòa hiện rõ, theo tầm mắt ngự y nhìn lại, mới phát hiện bàn tay hắn trong lúc vô thức đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuoc-long/2213811/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.