Chương trước
Chương sau
Đợi cho đến lúc gỡ lớp thạch cao xuống cũng đã là giữa tháng mười hai. Sau quá trình trị liệu rất có hiệu quả, hiện giờ Diệp Phùng Xuân đã có thể tự mình đi đứng không cần phải dùng đến công cụ gì, ngay cả lúc lên lầu cũng không có gì đáng ngại, quả là khôi phục rất tốt.

.

Sau một khoảng thời gian nằm trên giường bệnh, Diệp Phùng Xuân cảm thấy y thật bị con mình sủng tới trời rồi. Cả đời này y chưa bao giờ lười như thế, càng đáng sợ hơn là y lại rất thích điều này! Đến lúc giật mình phát giác, y lại thấy tiếc không muốn cự tuyệt sự chăm sóc, lo lắng của con.

Điều duy nhất khiến người làm cha như y vừa hoang mang vừa mâu thuẫn là thái độ của cậu bé với y. Nếu tình cảm của cậu với y chỉ đơn thuần là tình cảm cha con, vậy tại sao vào những lúc trộm nhìn y, cậu bé luôn lộ vẻ vừa thẹn thùng vừa mừng rỡ, trong mắt chứa đầy tình cảm? Nói thật, mấy lần trông thấy vẻ mặt của con như thế, người luôn bình tĩnh như Diệp Phùng Xuân lại có một loại xúc động kì lạ muốn giữ con lại hỏi cho rõ mọi chuyện... Nhưng, y lại không thể mạo hiểm như vậy.

Vì thường ngày biểu hiện của cậu bé rất bình thường, vào những lúc tỉnh táo cậu chưa bao giờ có những lời nói gì khác thường, trong những lần tiếp xúc thân mật với y, cậu chưa bao giờ để lộ một chút tà niệm nào cả, đôi khi cậu còn hoảng sợ thậm chí là kháng cự với những trường hợp Diệp Phùng Xuân cố tình thử mình! Chỉ có những lúc vô tình, tình cảm quấn quýt si mê không kìm chế được len lỏi ra khỏi vòng cấm, còn có cả sự mị hoặc, hấp dẫn khi hai người vô tình tiếp xúc tứ chi với nhau và mỗi một lần đều khiến Diệp Phùng Xuân lo lắng bất an.

Cũng vì cậu bé luôn đau khổ đè nén tình cảm của mình khiến người vẫn luôn suy đoán tâm tư của cậu như Diệp Phùng Xuân không phát hiện mình chẳng những không cự tuyệt con, đưa tay cứu cậu khỏi vòng tròn luân lý đạo đức mà thậm chí y còn nóng lòng muốn xác nhận "Cuối cùng thì thứ tình cảm mà cậu nhóc dành cho mình là gì?", bởi thế mà có nhiều lúc bản thân y lại là một phần gây nên những giằng co tình cảm, luân lý mãnh liệt trong lòng con.

Về phần cảm giác của y với con... Diệp Phùng Xuân thừa nhận mình không có dũng khí phân tích. Chỉ có thể nói, ngay cả y cũng cảm thấy xấu hổ vì sự ích kỉ của mình, trong nội tâm y lúc nào cũng tồn tại một loại mong mỏi, mong thứ tình cảm mà cậu bé dành cho y không chỉ giới hạn ở tình cảm cha con, thậm chí y còn vì điều này mà kích động, mà mừng rỡ. Nhưng nếu tất cả trở thành sự thật, lại khiến cho y sợ hãi. Hiện tại vấn đề mà y lo lắng nhất là nếu một ngày nào đó cậu bé đột nhiên chạy tới, ôm chặt lấy y, hôn y, tỏ tình với y giống như trong mơ hay lúc say... Tất cả sẽ phá vỡ hết mọi thứ.

Cũng may là cho tới giờ tất cả những chuyện đó đều không xảy ra. Từ đầu đến cuối cậu bé vẫn đè nén, khắc chế chính mình, đối với y chỉ có yêu thương, săn sóc chứ không hề nhắc tới những chuyện gì khác... Nhưng cũng vì như thế mà y lại thấy không cam lòng, thấy thất vọng. Nếu những gì cậu bé làm cho y chỉ là tình cảm cha con, vậy một ngày nào đó cậu sẽ rẽ sang con đường riêng của mình, bỏ lại y một mình cô độc sống quãng đời còn lại. Suy nghĩ này khiến Diệp Phùng Xuân đau khổ, mất mát và sợ hãi. Những người khác như thế nào cũng được, chỉ có đứa con này, bất kể thế nào y cũng muốn giữ lại bên người... Có lẽ ban đầu tất cả cũng chỉ là sự luyến tiếc của một người cha, nhưng dần dà nó trở thành một cái gai, ngày càng khó chịu.

Sự chờ mong, lo được, lo mất này trước giờ Diệp Phùng Xuân chưa bao giờ nếm được. Đó giờ y chưa bao giờ chơi trò "trốn tìm" như thế, cũng chưa bao giờ biết cảm giác "Thương thầm" là như thế nào... Thậm chí y còn không nhớ rõ tên của những người theo đuổi mình là gì. Có lẽ là nhờ ơn của mẹ kế y mà y phải vượt qua những ngày tháng hoang đường đến không thể tưởng, phụ nữ cũng tốt mà nam giới cũng được, y chưa bao giờ cảm thấy có người nào mình phải cố gắng đáp lại tình cảm hay phải giữ chặt trong tay.

Từ rất sớm Diệp Phùng Xuân đã phát hiện, mình có lòng độc chiếm và tính khiết phích cao hơn người thường rất nhiều. Nếu không xác định được tình yêu 100% đối phương dành cho mình, y sẽ không trao lại quá nhiều tình cảm của mình cho bất kì kẻ nào. Nói cách khác, từ trước tới giờ y vẫn chưa chính thức yêu đương lần nào, càng đừng nói vì ai mà điên cuồng. Thật không ngờ đến tuổi trung niên, vào cái đêm sinh nhật nhìn thấy nửa thân trần của con mình, trong nháy mắt y đã có những suy nghĩ không nên có với cậu bé... Chẳng lẽ thân thể luôn thức tỉnh sớm hơn tình cảm hay sao?

Diệp Phùng Xuân bỗng hiểu tại sao có đôi lúc cậu bé lại nhìn mình bằng ánh mắt sợ sệt như thế, bởi vì trong ánh mắt ấy đang hàm chứa sự tuyệt vọng, tan nát cõi lòng. Nghĩ đến cảnh cậu bé có tình với mình nhưng lại chịu đựng không thốt ra, có lẽ cậu cũng hiểu chuyện này quá đỗi khó khăn, khó đến nỗi cậu không đành lòng nói ra làm khổ cả cha mình. Hoặc giả, cậu cũng hiểu tất cả chỉ là bóng trăng dưới nước, là ảo ảnh vô vọng... Chỉ cần nghĩ đến những chuyện này, tim của Diệp Phùng Xuân giống như bị nướng chín, đau khổ dày vò. Nỗi đau ấy không phải cho bản thân y mà là đau cho cậu bé, vóc dáng gầy gò đó làm sao có thể chịu được những đợt tra tấn tàn khốc về mặt tinh thần này!

Thật ra thì cậu bé mười sáu tuổi Diệp Du Đồng còn chưa hiểu được thế nào là yêu, cậu chỉ biết ba ba là hết thảy của cậu, chỉ cần một ngày cha cậu còn cần cậu, ngày đó cậu sẽ vĩnh viễn ở cùng y... Nhưng vấn đề quan trọng là dường như cậu càng không thể kháng cự hấp dẫn tiếp xúc thân mật với cha mình, cậu sợ đến một ngày nào đó cậu không thể giấu đi bí mật trong lòng mình nữa, như vậy chắc chắn cậu sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cậu không thể kéo cha mình vào vực sâu u tối đó.

Cuối cùng hai người vẫn quyết định không nói gì, không thể tiến lên lại luyến tiếc lui xuống, vậy chi bằng cứ giậm chân tại chỗ!

Kết quả thi giữa kì đã có, Diệp Du Đồng nhảy một hơi hơn mười hạng, xếp ở vị trí thứ 14 - một kết quả tốt chưa từng có từ trước đến giờ của cậu. Nếu có thể tiếp tục giữ thành tích như thế này, theo như điểm chuẩn của trường thì việc thi đậu đại học là khá lớn. Bấy giờ, cậu bé lại càng sùng bái cha mình hơn, cách học mà y dạy đúng là rất tốt, ngay cả thầy cô cũng khen phương pháp học tập của cậu rất khoa học.

Nhìn thấy kết quả học tập của con tiến bộ, Diệp Phùng Xuân còn vui hơn cả khi y bàn xong mười vụ làm ăn, "Uhm, khá lắm!" Y mỉm cười nhìn vẻ mặt vừa mong chờ vừa e lệ của cậu bé, y biết chắc cậu đang mong chờ lời ước định trước đó giữa hai người: Nằm trong Top 20 có thưởng, "Con muốn ba thưởng gì nào?" Chỉ cần cậu bé mở miệng, cái gì y cũng có thể cho con.

"Uhm!" Cậu nhóc cúi đầu xuống giống như đang đắn đo gì đó, sau lại ngẩng đầu lên nhìn y, mím môi giống như thật khẩn trương, "Nếu như cuối tuần này ba có thời gian rảnh, có thể đến trung tâm nghệ thuật xem biểu diễn với con không?" Sợ cha mình không thích, cậu lại bổ sung thêm một câu, "Là buổi biểu diễn riêng về những bài nhạc của Wilhelm Richard Wagner!" Có lẽ ba sẽ thích phải không? Cũng may là vừa lúc có một buổi biểu diễn như thế, không thì không biết đến bao giờ hai người mới có cơ hội ra ngoài với nhau.

"Đồng Đồng, con..." Diệp Phùng Xuân kinh ngạc, thằng bé này, thật chỉ muốn mình đi nghe nhạc chung thôi sao? Thấy thế nào cũng có vẻ như đang sắp xếp hoạt động giải trí cuối tuần cho mình hơn là cho bản thân, "Ờ, nếu như con thích, ba sẽ đi với con... Nhưng con xác định muốn nghe thể loại nhạc này?" Những cậu nhóc hiện giờ thường không thích nhạc cổ điển, vả lại trước đây lúc y dạy con đánh đàn, cậu bé cũng không phải thích cho lắm.

"Con thích mà, ngay cả vé cũng đặt xong rồi!" Diệp Du Đồng vội đáp lời ngay, vì để có được vé cậu đã phải vất vả một phen rồi, "Tiết mục không nhiều lắm, sẽ không mất nhiều thời gian của ba đâu!" Sợ cha mình cảm thấy lãng phí thời gian, cậu vội cam đoan.

"Ý ba không phải như thế!" Thấy con mình hiểu lầm, Diệp Phùng Xuân vội vàng an ủi, "Ba là nói, con không cần phải suy nghĩ cho ba, con thích nghe gì, xem gì bất kể thế nào cuối tuần này ba cũng đi với con hết... Mình đến nhà hàng dùng cơm trước, sau đó mới đi xem biểu diễn, có chịu không?"

"Con thích nghe mà!" Diệp Du Đồng mỉm cười xác nhận, chỉ cần ba ba thích, cậu cũng thích.

"Được rồi, ba đi với con!" Trước đây cũng có người biết sở thích của y mà tặng một ít vé biểu diễn linh tinh gì đó, nhưng y lại bận quá nên không có hứng đi xem. Không ngờ con y lại tỉ mỉ như thế, rõ ràng là phần thưởng của mình, vậy mà cậu bé lại dành nó cho y, không hiểu sao y cảm thấy vui lắm, "Đến lúc đó con muốn ăn  gì? Con nghĩ đi rồi cho ba hay ba đặt chỗ trước! Nếu không thì đi ăn..."

Nghe cha cậu nói tới nhà hàng cao cấp ăn cơm, Diệp Du Đồng mỉm cười, lắc đầu, "Ba, hay là mình đi ăn lẩu đi!" Hai cha con đi ăn cơm Tây? Thật là kì lạ, với lại cũng không phải hẹn hò... Nghĩ đến đó mặt cậu lại đỏ lên, ăn tối, xem biểu diễn, nhưng cũng không phải là hẹn hò nên ăn lẩu sẽ tốt hơn, vừa thoải mái lại vừa có thời gian dài một tí như vậy cậu sẽ được ở cạnh ba lâu hơn.

"Uhm, ăn lẩu cũng được!" Tâm trạng của Diệp Phùng Xuân rất tốt, lúc này y lại bắt đầu trêu ghẹo con, "Gần đây trời trở lạnh, Đồng Đồng của chúng ta phải bồi bổ nhiều một chút, để khỏi phải mang bộ dáng trẻ con như thế mãi, ha ha!"

"Con cũng đã 1m70 rồi còn gì, với lại còn mới béo thêm 1kg nữa!" Không cam tâm bị trêu chọc, cậu bé phản bác ngay, "Sau này con nhất định có thể cao hơn nữa!"

"Phải! Phải! Vì Đồng Đồng sớm ngày trở thành Schwarzenegger, chúng ta đi ăn lẩu..."

"Ba!"

Thật là, thì ra ba là như thế!

Lần đầu phát hiện tính xấu tiềm tàng trong người cha mình, một cậu nhóc luôn ngoan ngoãn trầm tĩnh bị trêu đến không biết phải làm thế nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.