Trừ hai tiếng đồng hồ bị những người đến thăm bệnh kéo dài không dứt buộc phải ở bên ngoài ra, cả ngày Diệp Du Đồng đều ở cạnh cha mình. Đến tối, sau khi xem y ăn cơm chiều xong, cậu bé không tiếp tục xin ở lại bệnh viện nữa mà ngoan ngoãn thu xếp đồ đạc, bảo phải về nhà.
.
Quyết định bất ngờ này khiến Diệp Phùng Xuân vô cùng kinh ngạc, y ngồi ngẫm kĩ lại xem có phải mình đã làm gì khiến cậu bé buồn hay không, bằng không sao cậu bé lại bỏ rơi y, trở về nhà như vậy. Nhưng y cũng đã nghĩ muốn nát đầu ra rồi vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ, cậu nhóc đã phát hiện mình luôn thử tình cảm của bé? Nghĩ kĩ lại cũng không giống, Đồng Đồng là một đứa trẻ rất đơn thuần, sao có thể lường được những mưu mô thâm hiểm trong lòng người lớn...
Không có con ở cạnh bên, Diệp Phùng Xuân cảm thấy thật cô đơn. Tuy rằng con y rất ít nói, nhưng khi có cậu bé ở bên cạnh, cảm giác rất khác. Giống như một chậu cây xanh vậy, khắp người cậu bé luôn toát ra hơi thở khiến người khác cảm thấy rất an tâm.
Thật ra thì trong lòng của Diệp Du Đồng cũng không suy nghĩ phức tạp như thế, chẳng qua là hồi sáng khi thức dậy cậu phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường bệnh không mấy rộng rãi của ba, lại còn chiếm dụng hết hai phần ba giường nữa chứ! Mà quan trọng nhất là cả người cao lớn của cha cậu lại nằm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan/2163305/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.