Con, con không cần người khác, con muốn mãi mãi ở cùng với ba.....
Chỉ cần một ngày ba còn cần con, con sẽ đứng cạnh ba!
Sáng sớm!
Cho dù đang mơ mơ màng màng, Diệp Du Đồng vẫn cảm thấy eo mình đau nhức. Sau đó cậu lại cảm thấy dường như có bàn tay ấm áp của ai đó vuốt nhẹ lên từng tấc da tấc thịt trên cơ thể cậu, mỗi lần bàn tay ấy di chuyển đến chỗ nào, chỗ đó sẽ cảm thấy lành lạnh, cảm giác đó thật thoải mái.....
.
"Ưm ưm.....Ư........."
Đang mơ màng, Diệp Phùng Xuân chợt nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt ngào vang lên bên tai mình, y mở mắt ra nhìn cậu nhóc bên cạnh đang nhíu mày, mặt đỏ ửng nhưng dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Vốn đang hưởng thụ sự ngọt ngào trong mơ, đột nhiên cậu cảm thấy cái nơi khó nói của cậu vừa trướng vừa đau, kế đó là cái quần lót ươn ướt, dinh dính. Lúc này Diệp Du Đồng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, những điều kì lạ mà trước nay chưa từng xảy ra trên người cậu làm cậu hoảng hốt thốt lên, "Ba ba!"
"Sao vậy?"
Nghe được sự hoảng hốt trong giọng nói của con mình, Diệp Phùng Xuân vội vàng ngồi dậy xem xét, không ngờ lại gặp phải sự kháng cự.
"Đừng, đừng nhìn!" Diệp Du Đồng sợ hãi la lên, cậu muốn đẩy cha mình ra nhưng được cái này thì phải mất cái khác, cuối cùng cậu đành phải túm lấy cái chăn che kín người, tay chân luống cuống, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thấy dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan/2163288/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.