Này không chỉ muốn hủy sự nghiệp của cậu, mà coi bộ còn muốn giết cậu luôn?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cho dù Phùng Xuân rất phản cảm khi Dương Đông tự quyết định thay mình, nhưng ngày hôm đó vẫn trở lại Bắc Kinh. Chương Thiên Hạnh vì chuyện này mà còn tức giận hơn —— nhìn trong camera giám sát, hai người ở cùng một phòng hơn một giờ đồng hồ, kết quả ra ngoài xong lại người trước người sau trở về Bắc Kinh, đây rõ ràng là biện pháp che giấu chân tướng.
Nhưng quay về rồi, tâm trạng của Phùng Xuân vẫn chẳng thể nào tốt lên nổi, đột nhiên nhớ tới chuyện cũ khiến cậu có cảm giác miệng cọp gan thỏ, hễ nhắm mắt lại là thanh âm của Tráng Tráng lại vọng lên bên tai, “Anh ơi, đau quá, anh ơi, em sợ lắm, anh phải ở bên Tráng Tráng.”
Mùa đông năm đó là những ngày đông cậu trải qua gian nan nhất trong đời, gian nan hơn cả khi bị cha ruột đánh bị thương mặt, hơn cả việc từ một đại thiếu gia Chương gia trở thành kẻ nghèo khó. Cậu không còn người mẹ che gió che mưa, không còn người cha dượng thương cậu như con ruột, còn tự tay mai táng đứa em trai chỉ tròn năm tuổi.
Chuông điện thoại di động trong phòng khách vang lên từng hồi lại từng hồi, nhưng cậu chỉ ngồi lặng trong căn phòng nhỏ tối bưng, vuốt ve từng món đồ chơi nhỏ trên giá sách, chúng đều mang kiểu dáng từ vài năm trước, cũ và nhỏ, cho dù quẳng vào thùng rác, sợ là cũng chẳng có ai nhặt về. Nhưng cậu lại sờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan-dai-giang-luu/2016549/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.