“Vậy nhìn được hơn, quả nhiên là một thằng điếm, vô tình vô nghĩa.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong thư phòng, Chương Thiên Hạnh đứng trước mặt Chương Kiến Quốc, nơm nớp lo sợ.
Cha của hắn, cho dù hôm nay đã tu luyện được hình tượng ôn hòa, nhưng thực chất, ông ta từ trong xương vẫn là một con sói đầy hung mãnh. Chẳng qua mấy năm nay, theo hắn dần trưởng thành, đã ít khi biểu lộ ra.
Nhưng hắn vẫn sợ.
Chương Kiến Quốc trực tiếp hỏi, “Con làm thế nào rồi?”
Chương Thiên Hạnh liền thở phào nhẹ nhõm, tuy là hắn đã dặn dò Chu Du Minh kĩ càng rồi, nhưng hắn vẫn còn sợ cha hắn moi ra được dấu vết gì đó. Hắn vội vã trả lời, “Đa phần đều đã rút lui, chỉ là còn vài trường hợp cá biệt, bất quá cha yên tâm, sẽ nhanh chóng xóa sạch hết thôi.”
Chương Kiến Quốc gật đầu, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, bằng gương mặt này của Chương Kiến Quốc ông, thế mà cũng chẳng hỏi ra được tin tức gì của con gái mình, đây là chuyện mười mấy năm qua chưa từng xảy ra. Điều này nói lên cái gì, rằng là người hại Chương Thiên Ái còn có thế lực hơn ông ta, mà người này lại đang đối phó Chương gia.
Suy luận này khiến ông ta đột nhiên cảnh giác, là ai nhắm vào Chương gia? Ông ta nhất định phải tra cho ra người này. Tất nhiên cũng sẽ không rảnh rỗi phân thân làm nhiều việc. Nghĩ tới đây, Chương Kiến Quốc giương mắt nhìn Chương Thiên Hạnh, con trai độc nhất của ông ta.
Chương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan-dai-giang-luu/2016541/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.