Đó là heroin độ tinh khiết cao, là cai không nổi, là cái thứ sẽ đeo bám dằn vặt cô cả đời, chỉ vì một câu, không muốn khiến anh em các con bất hòa, thì liền không nói cô ta biết sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lúc này đã là mùa đông, đến khi xe về đến khách sạn trời đã đen kịt, trợ lý nãy giờ đi theo phía sau Dương Đông không biết từ đâu lấy ra một bộ quần áo và giày thể thao, Dương Đông thay rồi cùng cậu ra ngoài.
Gió không nhỏ, mang theo hơi lạnh buốt như dao cắt, hít vào khoang mũi cứ như đang hít băng. Nhưng thế này vẫn là sảng khoái nhất, toàn thân từ trong phòng ấm áp chạy ra, lỗ chân lông nhờ vận động mà mở hết cỡ, cả người lập tức lên tinh thần.
Phùng Xuân còn rất rành rẽ chỗ này, dẫn theo Dương Đông chạy tới một con đường nhỏ ít người đi, cậu quanh năm vận động, thể lực tương đối khá, bức tốc còn có thể tới mức 10, người bình thường chạy không lại cậu, vừa bắt đầu liền trực tiếp tăng tốc. Phùng Xuân vốn tưởng Dương Đông nhất định chạy không kịp mình, chẳng ngờ vừa nghiêng đầu, người nọ đã theo sát bên cạnh, một bộ dạng trời rất đẹp anh rất nhẹ nhàng.
Thấy Phùng Xuân nhìn mình, Dương Đông hiếm khi lại nổi lên tâm tư trêu cợt, đùa cậu, “Này thì có gì đâu? Em còn không suy nghĩ anh cao hơn em nhiều như vậy, chân dài cỡ nào. Anh một bước em mới có nửa bước, em bỏ rơi anh được sao?”
Phùng Xuân liếc anh, “Ấu trĩ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan-dai-giang-luu/2016527/chuong-31-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.