…Hồi ức của cậu không còn đầy mù mịt, cậu nhớ lại những khoảnh khắc tươi đẹp trong kí ức, nhớ lại những hi vọng, những mong đợi nho nhỏ đối với cuộc sống khi đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Phùng Xuân ra khỏi phòng bệnh, cậu biết Chương Kiến Quốc ở sau lưng đang nhìn cậu, ông ta hẳn có rất nhiều lời muốn nói, có rất nhiều chuyện muốn giải thích, có lẽ còn rất nhiều phẫn nộ muốn phát tiết, nhưng những điều này không còn quan trọng nữa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là lần cuối cùng bọn họ gặp mặt, sau này sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Mà gánh nặng oằn trên lưng cậu dài đến mười năm, từ khoảnh khắc cậu bước chân ra phòng bệnh kia, đã tiêu tan thành mây khói.
Ánh đèn trong hành lang cũng sáng như trong phòng bệnh, nhưng Phùng Xuân lại cảm thấy thật chói mắt.
Cậu nhịn không được nâng tay lên, che mắt.
Trong mắt có chút xót, có chút cảm giác nước mắt đã chực trào, rất nhiều chuyện tưởng đã quên, vào giờ phút này đột nhiên nhớ tới. Ví dụ như khi còn bé ở Chương gia, mẹ đang nấu cơm, mình thì cầm xe hơi nhỏ chạy tới chạy lui trong phòng khách chờ cha về nhà, khi đó, cuộc sống chín năm trời, cảnh này gần như là cảnh tượng mỗi ngày đều phải có, khác nhau chỉ có, theo cậu lớn lên, xe hơi nhỏ trở thành món đồ chơi lớn, sau đó lại biến thành quyển vở bài tập.
Khi đó cậu nghĩ, chỉ cần cha có thể sớm về nhà thì tốt rồi.
Sau đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-xuan-dai-giang-luu/2016433/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.