Chương trước
Chương sau
“Nếu sinh mạng hai chúng ta đều bị đe dọa, cùng kêu cứu Dương Đông, anh ấy nhất định sẽ cứu bà trước, nhưng sau đó, tôi dám cam đoan, tôi chết, anh ấy cũng không sống một mình.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cái người tên Phùng Xuân này, ban đầu Phí Tuyết không biết.

Thời đại này người nào cũng đóng phim cũng làm minh tinh được, tiểu thịt tươi quay vòng như cuốn sushi, người này tiếp người kia, được yêu thích thì đi tiếp, không thích, vậy lên sân khấu quay một vòng, sau đó không còn tăm hơi.

Bà là một phu nhân nhà giàu, cho dù không có công việc, không như người khác chín giờ đi năm giờ về, nhưng chuyện để làm cũng không ít, ví như làm từ thiện, ví như đi spa làm đẹp đi mua quần áo, ví như các buổi tiệc tối, thời gian chừa lại để bà xem ti vi gần như bằng không.

Những diễn viên bà biết, nếu không phải là nghệ thuật gia cả đức lẫn tài tiếng tăm vang xa, cũng là những người đứng đầu trong sự nghiệp, bằng không cũng là những người đã phấn đấu đến hạng đầu, đủ loại tiệc tùng cũng không ít các minh tinh tham dự.

Người như Phùng Xuân, ngay cả một tí ấn tượng bà cũng không có —— trong mắt bà, Phùng Xuân thật sự là một kẻ không lên được mặt bàn.

Nhưng vì Dương Đông, bà liền sai người điều tra tư liệu về Phùng Xuân.

Phùng Xuân vừa debut cũng không lâu, tính ra mới hơn hai năm, diễn phim truyền hình cũng không coi là nhiều, ban đầu là vai phụ không quan trọng, sau đó đến nam thứ, lần đóng vai chính chẳng qua là trong bộ điện ảnh chi phí thấp, còn chưa ra rạp.

Phí Tuyết nhàm chán ở nhà lật xem một lượt, diễn xuất đúng là không tệ, ngoại hình cũng ổn, chỉ là cứ quanh quẩn đóng vai phụ, nếu không có ai nâng cậu, tám phần mười cứ như thế mãi —— giới giải trí bây giờ, người có chống lưng có bản lĩnh cũng nhiều, nhưng thật sự nổi tiếng, trừ phi trời giáng vận may, còn lại chỉ có người tập hợp đủ cả thiên thời địa lợi nhân hòa mới làm được. Người có thiên phú nhiều lắm, nhưng trên thực tế, người như Phùng Xuân bị mai một, không khó gặp.

Hơn nữa, trước đây cậu còn có qua lại với Chương Thiên Ái, lại còn thông qua Chương Thiên Ái mà biết Dương Đông, bà càng nhận định Phùng Xuân đây là thấy bản thân không thể nổi tiếng, hoặc là khuyết thiếu trợ lực, cho nên mới muốn đi ôm đùi lớn, đồng thời còn đã đến mức độ nam nữ không chê.

Bởi vậy bà càng suy đoán ra Phùng Xuân là kẻ chỉ vì cái trước mắt, không phải kiểu người lý tưởng để chọn, cũng chỉ có đứa con ngốc nhà mình, hai mươi tám hai mươi chín tuổi đầu còn chưa từng yêu đương, bị Phùng Xuân lừa gạt, đầu óc nóng lên liền đâm vào.

Tựa như Chương Kiến Quốc năm đó, ban đầu yêu Đàm Xảo Vân biết bao, còn đáp ứng chữa bệnh cho cha của Đàm Xảo Vân, hận không thể ấp Đàm Xảo Vân trong lòng bàn tay, mỗi ngày gọi vợ ơi vợ à, yêu cũng đủ nồng cháy. Nhưng kết quả thì sao, tỉnh lại còn không phải cũng hối hận đó thôi. Khi ông ta ngoại tình rồi ầm ĩ với Đàm Xảo Vân, Dương Vĩ Bân đã từng mời ông ta đến nhà, vốn muốn hai vợ chồng họ hợp lực cùng khuyên ông ta đôi câu, khuyên ông ta hồi tâm chuyển ý.

Nhưng Chương Kiến Quốc đã nói gì, ôi chao, khi đó tôi bị quỷ mê đầu óc đó, Đàm Xảo Vân chẳng hợp với tôi tí nào, hai người đừng khuyên nữa, giày có đi vừa chân hay không chỉ có người mang mới biết, hai người đâu có nhìn ra được, tôi quyết định rồi.

Hiện tại, Dương Đông không phải bị quỷ mê đầu óc sao?

Thế nhưng, Phí Tuyết cũng biết, quan hệ giữa mình và con trai bây giờ quá hờ hững, Dương Đông gặp bà đâu giống như gặp mẹ ruột, mà chẳng khác gì thấy kẻ thù, mà đây là nhờ mấy năm nay anh lớn rồi, người đã trưởng thành, biết nhân nhượng nhiều chuyện mới được như vậy. Mấy năm trước đây, mỗi lần gặp mặt, hai người không phải chỉ cãi nhau một trận là xong, có đôi khi hận không thể đánh chết đối phương mới hả giận đây.

Quan hệ như thế, bà phản đối, Dương Đông làm sao nghe theo? Hẳn là lời còn chưa nói ra khỏi miệng, anh sẽ nói thẳng với bà, “Chuyện của con không cần mẹ quan tâm.” Phí Tuyết nhíu mày, chuẩn bị xuống tay từ phương diện khác, hơn nữa bà có tự tin, Phùng Xuân tuyệt đối không từ chối nổi.

Bà tìm được số điện thoại Phùng Xuân, gọi cho cậu.

Phùng Xuân bên kia hiển nhiên rất giật mình, có chút kinh ngạc hỏi bà, “Là ngài sao, ngài tìm Dương Đông? Anh ấy đang đi làm, không có nhà.”

Phí Tuyết càng có cảm giác Phùng Xuân không tự kiếm sống mà tiêu tiền của con mình, lạnh lùng nói, “Tôi tìm cậu, ra đây đi, tôi có chuyện cần nói.”

Phùng Xuân bên kia im lặng chốc lát, hẳn là vì biết chuyện này không thể tránh khỏi, chẳng mấy chốc đã trả lời bà, “Được, Dương thái thái.”

Xưng hô Dương thái thái này lại khiến Phí Tuyết hết sức hài lòng, may là người này còn chưa hết thuốc chữa, cho rằng mình về cùng Dương Đông liền tự coi mình là người nhà họ Dương, gọi bà là bác gái các kiểu.

Hai người hẹn nhau ở một quán cà phê. Phùng Xuân đến rất nhanh, còn đến trước bà mấy phút, khi bà đến, cà phê cũng đã gọi ra rồi, còn là khẩu vị bà thích. Phùng Xuân cười giải thích, “Anh Đông nói cho tôi biết, nên tôi gọi luôn.”

Bất luận quan hệ giữa bà và con trai không xong cỡ nào, nhưng trong nội tâm, con trai vẫn là người thân nhất, Phùng Xuân nhắc tới Dương Đông khiến Phí Tuyết hơi thoải mái, cũng không bắt bẻ ở chuyện này, thậm chí có cảm giác Phùng Xuân cư xử còn không đến nỗi tệ.

Hai người ngồi vào chỗ, Phí Tuyết không thích nói chuyện vòng vo ám chỉ —— đó là cách làm ứng phó với những người cùng trình độ, còn đối với minh tinh hạng xoàng như Phùng Xuân, hoàn toàn không cần bà nhọc lòng suy tính.

Phí Tuyết nói thẳng, “Rời khỏi Dương Đông, cậu muốn điều kiện thế nào?”

Phùng Xuân đối diện sóng lớn không sợ hãi, hiển nhiên, trong lòng sớm đã hiểu rõ mục đích bà ấy gọi mình ra đây, cậu dùng đôi tay xinh đẹp khuấy cà phê, cực kì bình tĩnh nói với bà, “Dương thái thái, tôi đang yêu đương, không phải đang nói chuyện làm ăn, hẳn là ngài hiểu sai rồi. Đồng thời, mặc dù ngài không tin nhân phẩm của tôi, ngài cũng không nên coi thường chỉ số thông minh của con trai ngài, ngài coi anh ấy là người thế nào? Cứ điều kiện là có thể thu mua tình cảm sao?”

Ngôn từ của Phùng Xuân luôn luôn sắc bén mười phần, chỉ là thường ngày trong giới, cậu vì xây dựng quan hệ, luôn giả vờ hệt như gương mặt đó thể hiện ra, hiền lành vô hại giả trang thành kẻ ngây thơ. Bộ dạng bây giờ, chỉ những khi đối mặt với người Chương gia, cậu mới bộc lộ bản chất, tư liệu từ Phí Tuyết làm sao có khả năng điều tra được đến đây?

Phí Tuyết rõ ràng bị phản ứng của cậu đánh ngã một ván, có chút cứng họng. Nhưng thoáng cái, bà liền phù một một tiếng, khinh thường bật cười, “Đúng là giỏi ăn nói, đáng tiếc đối với tôi vô dụng. Dương Đông là con tôi, tôi hiểu nó thế nào là chuyện của tôi. Hôm nay, cái mà cậu cần lo lắng chính là tôi nhìn cậu thế nào. Mà trong mắt tôi, lối ra cho cậu chỉ có một, chia tay. Cậu nếu thông minh một chút, thì liền suy nghĩ cho kĩ làm sao lấy mối quan hệ này để đề ra điều kiện, đối với cậu cũng có lợi. Mà nếu cậu không thông minh, cũng đừng quên, trên đời này, không có phần tình cảm nào vượt qua được gia trưởng, tôi không đồng ý, hai người các cậu cũng không thể dài lâu.”

Phùng Xuân thật còn muốn vỗ tay khen Phí Tuyết, cậu thật không nhìn ra, mười lăm năm, trưởng thành không chỉ có cậu, còn có Phí Tuyết. Người phụ nữ năm đó chỉ biết kiêu ngạo, cuối cùng cũng học được khí thế của một thái thái nhà giàu, đồng thời, cũng làm ra vẻ đã bắt chẹt rất đúng chỗ, nếu không phải cậu biết rõ tình hình, thì thật sự sẽ cho rằng Dương Đông sẽ nghe theo lời mẹ mình.

Phùng Xuân liền nói một câu, “Dương thái thái, bà nghĩ hiện tại chúng ta gọi điện cho Dương Đông, bảo anh ấy tới đây thì sao? Anh ấy sẽ nghe tôi hay nghe bà?”

Sắc mặt của Phí Tuyết lập tức khó coi.

Phùng Xuân nói tiếp, “Đương nhiên, nếu bà cảm thấy như vậy cũng vô dụng, vậy thì lại cực đoan thêm một ít. Giả sử đôi ta đều sắp chết, Dương Đông sẽ chọn đến gặp ai trước? Dương thái thái, bà có thể cho tôi câu trả lời sao?”

Đây quả thật không cần lựa chọn, Phí Tuyết nhìn chòng chọc Phùng Xuân mà nói, “Đương nhiên là tôi, Dương Đông là đứa trẻ hiếu thảo.”

“Đúng.” Phùng Xuân đồng ý, “Anh ấy đúng là đứa con hiếu thảo, cho nên bà cảm thấy bất luận bà làm chuyện có lỗi gì, anh ấy đều sẽ tha thứ cho bà, bởi vì bà là mẹ anh ấy. Cho dù quan hệ giữa hai người bây giờ đã gay go đến thế này, bà vẫn có thể không trưng cầu ý anh ấy, hẹn tôi ở đây, ép chúng tôi chia tay, bởi vì bà nghĩ, bà là mẹ anh ấy cơ mà. Bà cùng lắm lấy cái chết ra ép buộc, làm một đứa con có hiếu, anh ấy dù có đau khổ cỡ nào, dù cho cả đời không vui, mà vì mạng của bà, anh ấy vẫn sẽ đồng ý. Cái này gọi là bắt cóc tình thân, có đúng không?”

Tâm tư kín đáo của Phí Tuyết đã bị Phùng Xuân nói ra trần trụi, sắc mặt bà thay đổi, mắng Phùng Xuân một câu, “Cậu nói bậy.”

“Bà đang thẹn quá thành giận, bởi vì tôi nói trúng rồi.” Phùng Xuân ngồi đó, gương mặt thản nhiên, tuy rằng ngôn từ trong miệng thật sắc bén, mà vẻ mặt không hề kích động chút nào, trái lại Phí Tuyết đang đứng lên chỉ vào mũi Phùng Xuân trông có chút dữ tợn.

Phí Tuyết cũng không phải người thích bó tay bó chân, nếu bị nói trúng, cũng sẽ thản nhiên thừa nhận, “Phải, chính là như thế, nếu cậu đã biết, vậy càng nên sớm từ bỏ, đỡ cho sau này cả người lẫn tiền đều không có, tôi sẽ không đồng ý cho con mình ở chung với một thằng đàn ông.”

Phùng Xuân lúc này mới trả lời bà, “Vấn đề mới vừa rồi, Dương thái thái đã nói ra đáp án, nhưng tôi còn chưa nói đáp án của mình cho bà biết đây.” Phùng Xuân nhìn chằm chằm bà mà nói, “Nếu sinh mạng hai chúng ta đều bị đe dọa, cùng kêu cứu Dương Đông, anh ấy nhất định sẽ cứu bà trước, nhưng sau đó, tôi dám cam đoan, tôi chết, anh ấy cũng không sống một mình.”

Những lời này cậu thả ra cực kì mạnh mẽ lưu loát, trong lòng Phí Tuyết đột nhiên hơi nghẹn lại.

Bà nhìn Phùng Xuân lom lom, tay cũng có chút run rẩy, không sống một mình sao? Tại sao có thể nói chắc chắn đến thế? Tình cảm giữa hai đứa nó có sâu dày như thế sao? Nhưng ánh mắt Phùng Xuân không hề có dấu hiệu nhượng bộ, cậu hờ hững nhìn bà, sau đó đáp lời, “Nếu không tin, bà có thể thử xem.”

Rõ ràng là một câu nói như thế, chẳng qua là hai thằng đàn ông, chỉ mới biết nhau chưa tới nửa năm, làm sao có thể gây dựng nên tình cảm như thế? Mà khi nhìn vào mắt Phùng Xuân, Phí Tuyết lại không dám chắc chắn.

Bà không phải không biết, con trai mình là kiểu người thà thiếu chứ không vớ bừa. Năm đó Chương Thần rời đi theo Đàm Xảo Vân, Dương Đông mất mác rất lâu, Phí Tuyết cho rằng anh chỉ là thiếu một người bạn thân, đã từng tạo điều kiện cho không ít bạn nhỏ chơi cùng anh, nhưng Dương Đông vẫn cứ nhớ Chương Thần, thậm chí, có khoảng thời gian, Phí Tuyết còn định sinh đứa con thứ hai, vẫn chính Dương Đông nói với bà, Thần Thần là Thần Thần, em trai là em trai, không giống nhau, bà mới thôi.

Dương Đông đối đãi với tình cảm cũng là như thế, bên cạnh anh không phải không có người theo đuổi, vẻ ngoài Dương Đông xuất sắc, mười tám tuổi chèo chống Đại Dương Quốc Tế, bây giờ trong giới thương nghiệp tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng năng lực lại không tầm thường, còn đang trong khoảng thời gian làm kim cương Vương lão ngũ hàng thật giá thật. Không biết có bao nhiêu nhà tài phiệt muốn thông gia với anh, trong tối ngoài sáng từng sắp xếp không ít trường hợp gặp mặt, Dương Đông không thích thì trái tim cũng vững như bàn thạch.

Duy nhất, chính là Phùng Xuân đối diện đây.

Phí Tuyết nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Phùng Xuân, lại nghĩ tới lời Dương Đông nói với mình, muốn dẫn Phùng Xuân đi Thụy Sĩ kết hôn, bà cảm thấy, chính mình có lẽ đã đoán sai.

Bà mở miệng, cuối cùng vẫn quyết định không nói những lời khó nghe, mà bắt đầu kể ra sự khó xử đau khổ của một người mẹ, “Tôi biết hai cậu có lẽ có tình cảm chân thành, tôi cũng biết tôi làm mẹ không đủ trách nhiệm, nhưng nó chung quy vẫn là con tôi sinh ra, tôi sẽ không hại nó. Cha nó qua đời sớm, Dương Đông mười tám tuổi đã gánh vác cả Đại Dương Quốc Tế, nó sống không dễ dàng. Tôi mong nó có được một gia đình bình thường, có vợ yêu thương nó, có ba bốn đứa con, một nhà vui vẻ hòa thuận, như thế cha nó ở trên ấy cũng sẽ vui lòng, nó mới có thể hạnh phúc.”

Phí Tuyết đột nhiên biến thành một người mẹ đang đau khổ, cúi đầu lấy một tập hồ sơ từ trong túi ra, “Tôi biết, đây có lẽ không công bằng với cậu, nhưng trên đời vốn cũng không thể công bằng trong tất cả mọi chuyện, đàn ông yêu nhau, chung quy không phải chuyện thường, cũng không cách nào sinh con đẻ cái, kéo dài huyết thống. Phùng Xuân, tôi mong cậu có thể hiểu được nguyện vọng của một người làm mẹ như tôi, hơn nữa, nếu cậu yêu nó, không phải nên hi sinh vì nó sao? Coi như là cho nó hạnh phúc đi. Tập hồ sơ này, cậu có thể xem thử.”

Bà đưa những thứ đó cho Phùng Xuân, Phùng Xuân cầm lấy, lật lật xem sơ qua, chính là bộ điện ảnh tiếp theo của Vương Chi Hạ, Phí Tuyết nói, “Tôi sẽ không bạc đãi cậu, giới giải trí rất khó bước lên cao, nhưng đối với Vương Chi Hạ mà nói, nam chính trong phim ông ta muốn thăng tiến lại hết sức dễ dàng. Bộ điện ảnh tiếp theo của ông ta, tôi có thể cho cậu một cam kết đảm bảo, chỉ cần cậu muốn, bất luận nội dung phim thế nào, cậu cũng là nam chính. Thế nào?”

Thật là một sự cám dỗ rất lớn. Minh tinh nào không muốn trèo vào phim của Vương Chi Hạ? Năm đó Ninh Viễn Tranh vì tranh đoạt vị trí này, còn cho Hồng đạo leo cây mà?

Phí Tuyết hiển nhiên là bỏ công sức lớn. Hành động này cao cấp hơn lấy tiền vứt vào mặt người khác nhiều, tuy rằng cũng cùng một ý.

Chẳng qua, hiển nhiên, bà không biết câu chuyện giữa Phùng Xuân và Dương Đông.

Phùng Xuân lật xem thoáng qua, đặt hồ sơ xuống, cười nói, “Dương thái thái, bà e rằng nghe rất nhiều chuyện về tôi, mà cũng chưa hỏi thăm được toàn diện. Phùng Xuân tôi đây cũng không phải người như bà tưởng tượng.” Cậu đột nhiên nghiêm túc lên, “Con người của tôi, không yêu tiền không yêu danh tiếng, càng không thích làm thánh mẫu Maria, hi sinh chính mình để thành toàn cho người khác. Trong mắt tôi, cái gì của tôi, thuộc về tôi, tôi đây sẽ lấy được. Không phải của tôi, không thuộc về tôi, tôi cũng không thèm. Nếu ai nợ tôi, cho dù mất mười năm hai mươi năm, trả giá bằng cả tính mạng của mình, tôi cũng sẽ đòi lại. Bà hiểu không?”

Biểu tình của cậu khi nói ra câu cuối cùng hết sức nghiêm túc. Nghiêm túc đến mức khiến cả người Phí Tuyết cảm thấy lạnh lẽo, tựa như cậu đang nói thật hết cả. Nhưng chuyện như thế, sao có thể là sự thật được? Phí Tuyết lắc đầu, còn định nói nữa, Phùng Xuân lại không cho bà cơ hội.

Cậu đứng lên, ném tập hồ sơ lại trước mặt bà, nói rằng, “Cho nên, bớt lấy lý do rằng muốn tốt cho anh ấy để dụ tôi, tôi ngay tại đây liền tặng bà một câu, Dương Đông là của tôi, trừ phi chính anh ấy nói với tôi, anh ấy không cần tôi nữa, không yêu tôi, không muốn ở bên tôi nữa. Còn bằng không, cho dù chết đi, tôi cũng sẽ nắm tay anh ấy thật chặt, không rời anh ấy. Thứ đồ này, đối với tình cảm của tôi, là cái thá gì?”

Nói xong, Phùng Xuân không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài. Phí Tuyết cuống quít bắt lấy tập hồ sơ kia, cả người đang chìm trong khiếp sợ, ngơ ngác không nói nên lời. Hồi lâu, bà mới nhớ ra một chuyện, vội vã nhìn ra phía ngoài, Phùng Xuân đã sớm đi mất. Bà gọi điện cho Phùng Xuân, bên kia cũng không bắt máy, chỉ đành gửi tin nhắn qua, bảo cậu đừng nói chuyện hôm nay cho Dương Đông.

Thật lâu sau, Phùng Xuân mới đáp lại mấy chữ, “Được, nếu như bà chịu để yên.”

Phí Tuyết chán nản ngồi xuống ghế, phát hiện chuyện này dường như thật sự quá khó giải quyết.

____________________________________

Phùng Xuân ơi cậu giấu tịt hết vậy hỏi sao bà Tuyết bả biết được =)))))))))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.