Lúc Nguyên Ninh bước ra khỏi Lan Hoa Viện thì trời cũng đã tối mịt. Trên cao, vầng minh nguyệt còn chút nữa thì đầy lại bất ngờ bị một đám mây đen kéo đến che phủ. Nguyên Ninh trong dạ lo lắng, Lệ Uyển này là người không đơn giản, nhưng tâm tư không ngờ lại sắc lạnh đến thế. Chỉ là bây giờ nàng với Yên Ngôn đang diễn một màn kịch trước mặt bọn họ, cái ải tiếp theo này không biết phải giải quyết như thế nào đây!
Có mùi hoa yên chi nhẹ nhàng mà ngọt ngào thoáng qua, Nguyên Ninh trong lòng suy nghĩ rối bời như thế, chân lảo đảo mà bước nhầm hướng để quay về chỗ của mình, cũng là Tố Liên nhận ra kịp: “Chủ nhân, viện của chúng ta là ở hướng bên đây!”
Nguyên Ninh ngước mắt nhìn lên mới nhận ra mình đã nhầm đường. Nàng đưa mắt nhìn về cuối con đường ở đó, chỉ thấy khói sương mờ ảo bên những chiếc đèn lồng chập chờn nối dài liền kề nhau. Nàng tự hỏi dãy đèn lồng đó sẽ nối đến tận đâu, liền thuận miệng hỏi một câu cho có: “Nếu theo hướng này thì sẽ dẫn đến đâu?”
Tố Liên cũng chưa rõ ràng về nơi chốn trong hoàng cung, cũng là Thuỷ Linh nhẹ giọng đáp: “Nếu theo hướng này thì sẽ đến Liên Hoa Viện!”
Nguyên Ninh nghe đến hoa sen, trong lòng chợt nhớ đến cái hồ mọc đầy sen lúc ban chiều, cũng nhớ đến đàn cá sặc sỡ ấy, và cả người nữ nhân kia nữa. Nàng như với được thứ gì giữa không trung, liền vô thức nhẹ giọng nói: “Nếu bồ câu có thể truyền tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-vu-tran-trieu-nguyen-ninh-truyen/46348/chuong-5-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.