Nghênh Xuân Cung ánh đèn trang lệ, ngoài kia sương đêm hãy còn đậm, nhưng tại chiếc bàn thưởng nguyệt này lại có một chút hơi ấm. Nguyên Ninh cùng với Yên Ngôn hai người ôn lại chuyện cũ, bốn bàn tay xếp chồng lên nhau, nơi ấy hơi ấm lan tỏa ra, bao bọc hai thân thể nữ nhân yếu đuối trở nên cứng rắn hơn nhiều.
Cứ như thế thời gian trôi qua thật nhanh. Trên cao đã dần xuất hiện một màu lam trong veo, tiếng côn trùng chợt dịu đi, đổi lại là tiếng chim hót lại ríu rít hơn hẳn.
Nén trầm hương sắp lụi tàn, giờ Mão đã trôi qua gần hết, tên nội thị trước cổng Nghênh Xuân Cung liền đốt một nén hương mới. Hắn ngẩng đầu lên, xa xa đằng kia hình như là bóng dáng của một vị nữ nhân yêu kiều tiến đến. Tên nội thị khẩn trương, quay đầu nhìn lại đã thấy gã còn lại từ từ mở cửa.
Nữ nhân yểu điệu từ từ tiến đến, hai tên nội thị cúi đầu hành lễ. Một tên nội thị lén ngước mặt lên nhìn nàng.
Vị nữ nhân kia khẽ mỉm cười, nàng ta vốn dĩ không cần làm thế đối với bọn nô tài. Nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn làm, bởi vì trước giờ nàng vẫn thế, thật sự muốn cho tất cả mọi người thấy được nét kiều diễm của nàng, theo một cách mềm mại nhất, gần gũi nhất. Thật giống với cái tên vốn có của nàng “Lệ Uyển”.
Và tất nhiên chẳng có ai cho không ai cái gì. Nét đẹp ấy của nàng được ban bố cho những kẻ chỉ mang trên mình thân phận nô tài, khiến bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-vu-tran-trieu-nguyen-ninh-truyen/46344/chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.