Lúc kiệu hoa của Nguyên Ninh đến kinh thành cũng là lúc chiều tà. Từ xưa đến nay, thời khắc hoàng hôn chính là giờ lành để cử hành hôn lễ. Chỉ thấy hai bên đường là người dân hiếu kỳ đang tản ra, tránh đường cho chiếc kiệu hoa dẫn một vị phi tử mới của Quan gia nhập cung.
Giữa lúc đoàn kiệu của Nguyên Ninh đang tiến đến, đột nhiên có một người đứng chắn ở đằng trước. Người đó đang đứng quay mặt về phía mặt trời, dang rộng hai tay giống như là đang thưởng thức ánh nắng vậy. Từ phía chiếc kiệu nhìn đến, chỉ thấy cái bóng đen của người đó che lấp hết mặt trời. Nhìn kỹ thì ra là một lão thái bà.
Có tiếng hét của các công công dẫn đầu, nhưng lão thái bà kia vẫn đứng đó không chịu nhường đường. Vị lão công công thấy thế liền tức giận mắng: "Lão bà kia mù hay sao? Lại đứng chắn ngang như thế? Có nhanh tránh ra hay không?"
Chẳng thấy lão thái bà tránh đi, chỉ thấy bà ta mỉm cười, thần thái điên dại lẩm bẩm: "Tân nương xuất giá, vui quá vui quá! Nhưng mà vui quá có khi lại nhanh chóng trở nên buồn lắm đó! Ta sợ lắm... sợ lắm!"
Chỉ nghe tiếng xì xào của người dân hai bên đường bàn tán: "Lão điên bà này sao lại nói một câu xui rủi như thế nhỉ. Ai đó hãy làm ơn lôi bà ta vào đi, không thì lại bị các quan lớn bắt đấy!"
Lão công công nghe bà ta nói như thế thì giận đến đỏ mặt mà quát: "Hồ đồ! Bây đâu, lôi con mụ điên này vào lề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-vu-tran-trieu-nguyen-ninh-truyen/46341/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.