Thiên Tuyết nghĩ đến đó mà mỉm cười, từ từ đưa mắt về phía Huyền Dao mà nhẹ giọng cất tiếng nói: “Nguyên Phi nương nương thấy thế nào?”
Huyền Dao chau mày đắn đo nói: “Trong ý thơ đúng là chỉ khen ngợi trường xuân hoa mà thôi!”
Đàm Hoa chán ghét nói: “Dẫu có như thế thì phi tử lén lút trao đổi tín vật với thị vệ tại một nơi hẻo lánh như vậy, chuyện này còn ra thể thống gì?”
Nàng ta nói xong câu đó, chợt thấy các nàng phi tử ở dưới nhốn nhào lên: “Nguyên Phi nương nương sao vậy?”
Nguyên Ninh nghe thế thì kinh ngạc ngẩng mặt nhìn lên, chợt thấy trên cao Huyền Dao đang ôm đầu chao đảo. Tiêu Mẫn bên cạnh nàng ta thấy thế liền hốt hoảng nói: “Chứng đau mắt của nương nương lại tái phát rồi. Cao Toàn, mau đến Thái y viện gọi người đến đây. Tiêu Thoa, mau giúp ta dìu nương nương vào trong hậu điện!”
Đàm Hoa lo lắng trong bụng, liền thúc giục Hạ Trúc bên cạnh mình: “Mau đến đó phụ một tay, nhanh lên!”
Đàm Hoa nói xong câu đó, ánh mắt tức giận vô độ mà trỏ tay vào mặt Nguyên Ninh quát: “Tất cả là nhờ vào bản lĩnh của ngươi!”
Thiên Tuyết nghe tiếng xì xầm của trên dưới tần phi, đảo mắt thấy cục diện lộn xộn mà liền nhìn về phía Đàm Hoa hỏi: “Nguyên Phi nương nương bây giờ không thể chủ trì mọi chuyện ở đây, bây giờ Thục Phi cô định làm gì?”
Đàm Hoa từ từ rời ghế mà liếc nhìn Nguyên Ninh: “Thánh Tư to gan, dám làm ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-vu-tran-trieu-nguyen-ninh-truyen/2909878/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.