Sáng sớm.
Có sương mù, sương mù rất mỏng.
Trong gió sớm mai, có mùi hoa thơm thoang thoảng, trong sương mù có bóng hoa mông lung, một điều làm cho người ta sảng khoái.
Chỉ tiếc là người dậy sớm không có mấy ai.
Lục Tiểu Phụng là người dậy sớm, nhưng chàng không lại xem hoa ngửi hoa trong sương mù buổi sớm mai, Cung Cửu là người biết hưởng thụ, nhưng y không hiểu được cách hưởng thụ thanh nhã này, y thà ngủ thêm chút xíu lấy tinh thần, cũng không chịu hưởng cái thú chịu lạnh trong sương mù.
Ngưu Nhục Thang là một người đàn bà, đàn bà thường thích hoa trước mắt thích trăng trên cao, thích mặt trời mọc mặt trời lặn, chỉ tiếc là cô ta đi theo Cung Cửu.
Một người đàn ông thích ngủ đến mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, người đàn bà bên cạnh cũng đành phải bồi y ngủ đến mặt trời lên cao tới đỉnh đầu.
Vì vậy, được hưởng cái thú của buổi sớm mai, chỉ có một người.
Áo trắng như tuyết, sương mù mênh mang, Tây Môn Xuy Tuyết như một pho tượng đá đứng bên hoa.
Sương mù đã tan.
Mặt trời đã bắt đầu phát ra sức nóng.
Ngựa đã bắt đầu rục rịch.
Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết không còn ở đó bên cạnh hoa.
Ở bên cạnh cổ xe, bên cạnh cổ xe của Cung Cửu.
Một luồng sát khí bỗng từ bên ngoài cổ xe ập vào bên trong, Cung Cửu ngồi bật dậy.
Mở tung màn cửa xe ra, Cung Cửu lập tức thấy ngay Tây Môn Xuy Tuyết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-vu-cuu-thien/3140440/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.