Phùng Duẫn Hâm chạy khắp nơi tìm Lạc Tĩnh Dực, muốn buổi chiều tổ chức quay thêm mấy cảnh khác, tranh thủ ghi hình nhiều một chút, sau này Lạc Tĩnh Dực về Bắc Kinh còn có thể sử dụng.
Chạy cả buổi không tìm được người, Phùng Duẫn Hâm cắn móng tay lo lắng, không phải lão Phật gia bị lôi đi đua xe xong nhà nhà đều biết nên trốn ra góc nào khóc thầm rồi chứ?
Không thể a, lão Phật tuy tính tình xấu rất nhiều nhưng khẳng định không phải loại người để bụng thù dai, có chuyện gì đều đối mặt xé đến một trận hoang tàn, sau khi hả giận thì đều mau chóng qua đi. Chui vào trong góc giở thói nữ nhi xấu hổ thẹn thùng, cái này không giống phong cách của Lạc đại biên kịch.
Quả nhiên, lúc Phùng Duẫn Hâm muốn lấy điện thoại ra gọi Lạc Tĩnh Dực, đã thấy Lạc Tĩnh Dực tâm tình không tồi đi tới.
"Dực tỷ tỷ vui vẻ trở lại rồi?"
Lạc Tĩnh Dực liếc Phùng Duẫn Hâm một cái, nhưng mà không có chút nào uy hϊếp, cả người tỏa ra hào quang Bồ Tát hiền từ: "Biến"
"Biến cái gì a, ta tới đây là có công việc" Phùng Duẫn Hâm đem kế hoạch giơ giơ trước mặt Lạc Tĩnh Dực.
Lạc Tĩnh Dực đọc xong, thắc mắc: "Quay tất cả trong từng này thời gian? Gấp như vậy?"
Phùng Duẫn Hâm đầu đầy dấu chấm hỏi: "Không phải ta sợ làm chậm trễ công việc của ngươi nên mới đẩy tiến độ sao. Lúc trước người luôn than vãn là ai a? Hơn nữa tư liệu ngươi muốn bên Lệ thôn ta đã chuẩn bị xong rồi, chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-trang-nhap-dien/527427/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.