Mỗi lần Trần Cách gọi điện cho mẹ đều không có cách nào dừng sớm, một lần hàn huyên ít nhất đều phải kéo đến nửa giờ. Lạc Tĩnh Dực bên này cảm thấy chuyện này vô cùng mới mẻ, vì bên gia đình nàng dù cho bất kể là gọi điện thoại bình thường hay video call đều giống nhau, được khoảng năm phút là tắt máy.
Nếu dông dài hơn, khẳng định thế nào cũng phát sinh cãi nhau.
Nghe được Trần Cách bên này cùng mẹ nói chuyện hết sức tinh tế, kể chuyện công tác, chuyện sinh hoạt linh tinh ngày thường, kiên nhẫn nghe mẹ nàng bên kia nhắc đi nhắc lại phải giữ gìn sức khỏe, ăn đúng giờ ngủ đúng lúc, không tỏ ra chút nào phiền hà.
Đến khi Trần Cách tắt máy, phát hiện nãy giờ Lạc Tĩnh Dực nhường cho mình một không gian vô cùng yên tĩnh để nói chuyện, bản thân tự tránh ra một góc lấy laptop ra làm việc, ho cũng không ho một cái. Trần Cách chắp tay lại làm một cái dấu "ta thất lễ": "Xin lỗi La tỷ, mẹ ta sống dưới quê chỉ có một mình không có người trò chuyện, nên mỗi lần gọi điện đến đều hàn huyên không dứt, làm phiền ngươi"
Thì ra nhà chỉ có hai mẹ con, thảo nào lớn lên bộ dáng thành thục, lại rất biết chiếu cố người khác.
Lạc Tĩnh Dực lắc đầu nói: "Không việc gì, nhưng mà tiện thể ta cũng có chút chuyện muốn nói với ngươi"
Trần Cách từ khi tốt nghiệp đi làm, sợ nhất là câu "Có chuyện muốn nói với ngươi", cũng không phải nàng làm sai điều gì để ai phê bình, nhưng thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-trang-nhap-dien/527416/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.