Edit: yyds
Beta: Kình Lạc
–
Sau khi tỉnh lại, Tạ Phùng Thanh đã được quan sát thêm hai ngày trong ICU, cho đến khi tình trạng thương tích hoàn toàn ổn định mới chuyển về phòng bệnh thường.
Hôm đó là thứ Tư, Phùng Thu nhận được tin nhắn của Lương Phỉ vào buổi sáng.
Vì buổi sáng còn phải đi học nên cô hẹn sẽ đến thăm cậu vào buổi trưa.
Hết tiết học cuối cùng, Phùng Thu vội vàng đeo cặp chạy ra khỏi cổng trường, thậm chí không kịp ăn trưa. Vừa đến trạm xe buýt, cô lại nhận được tin nhắn của Lương Phỉ.
Lương Phỉ: Tên họ Tạ có chuyện muốn nói với cậu.
Phùng Thu sững sờ tại chỗ, thậm chí không chú ý đến chiếc xe buýt đi qua bệnh viện vừa dừng lại rồi lại đi tiếp.
Điện thoại lại reo lên, một tin nhắn mới hiện lên trong hộp thoại.
Tôi là Tạ Phùng Thanh.
Phùng Thu lẽ ra phải vui mừng, nhưng không hiểu sao, cô lại muốn khóc.
Mấy giây trôi qua, cảm giác như đã qua rất lâu.
Tin nhắn thứ hai được gửi đến.
Cậu có thể đến thăm tôi sau vài ngày nữa được không?
Hả?
Phùng Thu hoàn hồn: Có chuyện gì vậy, có gì bất tiện à?
Hay là tình trạng bệnh lại có biến?
Điện thoại im lặng trong giây lát.
Sau đó, một tin nhắn thoại được gửi đến.
Phùng Thu bấm vào tin nhắn, giọng nói truyền ra lại không phải của cậu, mà là của Lương Phỉ.
Lương Phỉ: Nó gõ chữ sẽ ảnh hưởng đến vết thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thu/3485039/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.