Dịch: Kình Lạc
Beta: Maria
–
Phùng Thu không nhớ rõ mình đã hỏi dì Trương cách liên lạc với chị Tiểu Hạ như thế nào, cô cũng không nhớ rõ mình đã gọi điện cho chị Tiểu Hạ ra sao.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô chỉ nhớ được hai việc.
Một là địa chỉ bệnh viện cậu nằm.
Hai là chị Tiểu Hạ nói buổi sáng tình huống của cậu không ổn định, vốn dĩ chị ấy định cùng chị dâu tới bệnh viện, nhưng lúc gần xuất phát chị dâu lại không thoải mái lắm, cho nên quyết định đi tới bệnh viện khác gần đó, tạm thời không biết tình huống bên đó ra sao, mọi người bên chị ấy đang đợi tin tức.
Bệnh viện cách thư viện tỉnh không quá xa.
Phùng Thu bắt xe tới đó, cô lên tầng dựa theo địa chỉ mà chị Tiểu Hạ đưa. Khi vừa ra khỏi thang máy, Phùng Thu nghe thấy tiếng trò chuyện…
“Đáng tiếc, không thể cứu được, mới có 16 tuổi thôi.”
“Đúng vậy, nghe nói thành tích học tập rất tốt.”
Trái tim đang treo lơ lửng của cô chợt rơi xuống đáy.
Có thể do chạy một mạch lên đây nên chân Phùng Thu hơi nhũn ra, cả người cô giống như đánh mất sức lực, phải ngồi xổm xuống mặt đất.
Khi giọt nước mắt rơi xuống nền gạch men, cô mới phát hiện mình đang khóc.
“Phùng Thu.”
Giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu.
Phùng Thu ngước nhìn, hai mắt ngấn lệ nhoè đi, cô thấy một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.
Đó là nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thu/3485036/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.