Edit: yyds
Beta: Kình Lạc
–
Chiếc xe buýt lướt qua màn mưa chầm chậm đi đến, dừng lại trước trạm.
Là chuyến xe mà Phùng Thu thường đi.
“Xe đến rồi.”
Chàng trai ừ một tiếng, đưa tay về phía trước: “Trả ô cho cậu này.”
Phùng Thu nhận lấy ô, thu lại, những giọt nước không ngừng rơi từ mặt ô xuống, cô không chào cậu như tuần trước mà quay người đi về phía xe buýt.
Trong khoảnh khắc bước lên xe, có thể vì biết rằng sẽ không còn nhiều cơ hội gặp lại, sự không cam lòng và tiếc nuối vừa mới chiến thắng bỗng dâng trào trong lòng.
Phùng Thu vô thức quay đầu lại.
Chàng trai vẫn đứng dưới mái hiên đã vắng người hơn, cậu dựa vào trạm xe, dáng người cao ráo lười biếng.
Màn mưa dày đặc ngăn cách giữa họ như một con sông không thể vượt qua.
Nhưng Phùng Thu lại bất ngờ nhận ra, ánh mắt cậu cũng hướng về phía cửa xe, là phía của cô.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, chàng trai đột nhiên nở nụ cười, nụ cười ấy như mây tan nắng rạng, tia sáng rực rỡ ngày gặp đầu tiên xuyên qua dòng chảy thời gian, như một lần nữa chiếu vào lòng cô.
Giọng nói trong trẻo vang lên cùng lúc.
“Tôi tên là Tạ Phùng Thanh.”
Lòng Phùng Thu rung lên, đầu óc trống rỗng một lúc mới nhận ra cậu đang nói gì, ý định muốn xuống xe vừa nhen nhóm trong lòng bỗng trở nên mãnh liệt trong khoảnh khắc này.
Nhưng chuyến xe này đông người, bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thu/3485033/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.