Cuối cùng Liễu Nhu Nhu lấy cớ đi ra ngoài một chuyến.
Khổng Đạt Minh xung phong nhận trách nhiệm làm hộ hoa sứ giả.
Hai người bọn họ vừa đi, Giang Tấn lập liền tức đi xuống. Áo mũ chỉnh tề, trông có vẻ rất đường hoàng.
Triệu Phùng Thanh cảm thấy thật đáng tiếc, đến thế rồi mà hắn cũng không phải nhảy cửa bỏ trốn.
Cô liếc hắn một cái, chân mày mang theo ý cười chế nhạo.
Giang Tấn nhìn cô lạnh lùng.”Triệu Phùng Thanh?” Hắn có vẻ như không chắc về tên cô lắm, mỗi khi nhắc tới luôn dùng với giọng điệu nghi vấn.
Cô cũng không quan tâm hắn đang cố ý hay quên thật, cười mà nói “Bà chủ sẽ về ngay thôi.”
Giang Tấn nhìn sâu vào đôi mắt hồ ly kia, giọng điệu cô mang ý châm biếm rõ ràng. Hắn lạnh lùng hỏi lại, “Cô cho rằng Nhu Nhu không biết cô cố ý sao?”
Triệu Phùng Thanh nở nụ cười. Vì Giang Tấn và Liễu Nhu Nhu làm chuyện đó ban ngày ban mặt nên bọn họ không có tư cách chất vấn cô. Hơn nữa khi cô ‘cố ý’ nói ra chuyện đó rõ ràng còn chẳng bằng tiếng gào của Liễu Nhu Nhu.
Ngươi bất nhân thì ta bất nghĩa.
Cô chớp mắt mấy cái trưng ra vẻ mặt vô tội, “Là tôi lỗ mãng rồi, quên mất lúc đó bà chủ không tiện gặp khách.” Cô còn nhấn mạnh hai chữ “Không tiện”.
Giang Tấn khẽ giật khóe môi, che giấu sự khinh thường của mình.
Triệu Phùng Thanh cũng thầm cười nhạo trong lòng. Giả vờ thanh cao cái gì chứ, cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thanh/1987007/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.