Giang Tấn rất lạnh lùng, hắn không đáp lại câu nói của Viên Táo.
Hắn cứ đứng đó im lặng chờ Vương Thần tới.
Về phía Thắng ca và Triệu Phùng Thanh nói chuyện với nhau cũng không có động tĩnh gì lớn.
Viên Táo nói xong câu vừa rồi, trong lòng lại có chút hối hận. Nhưng gã ngẫm lại, Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh nhất định sẽ chẳng có kết quả gì, thế thì con người thật của cô như thế nào, cũng chẳng liên quan gì tới Giang Tấn.
Viên Táo chạy vài bước về phía con ngõ nhỏ, rồi đột nhiên chạy ngược về, “Người của mày bao giờ mới đến?”
Giang Tấn không thèm để ý đến gã. Hắn dựa ngưới vào gốc cây, mắt cúi xuống nhìn mặt đất, sự chú ý dồn hết về phía con ngõ kia.
Viên Táo có vẻ tức giận. Gã nghe thấy tiếng Triệu Phùng Thanh kêu cứu, liền lập tức gọi 110.
Giang Tấn vẫn không mở miệng. Hắn biết rõ, 110 sẽ đến muộn hơn Vương Thần.
Sự thật chứng minh, quả thực là như thế.
Vừa nghe thấy tiếng Vương Thần, Giang Tấn liền rời đi.
***
Chuyện này, Giang Tấn xếp nó vào loại gặp chuyện bất bình.
Nên Triệu Phùng Thanh có biết hay không đều không quan trọng.
Chỉ là sau khi chân tướng rõ ràng, Triệu Phùng Thanh cảm thấy, bản thân cần phải thể hiện lòng biết ơn với hắn nhưng lại chẳng biết mở miệng thế nào. Vì thế cô ăn được nửa bữa, đột nhiên cô nhắn tin wechat cho hắn: “Cám ơn.”
Giang Tấn vừa đọc tin nhắn, liền cảm thấy trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thanh/1986958/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.