Người phụ nữ trung niên nói ào ào một hơi, sau đó bà vẫy vẫy tay, nhờ bà chủ quán rót thêm một chén trà.
Khi bà chủ cầm chén trà tới, còn bưng ra thêm một bát cháo hải sản.
Uống một ngụm trà lớn, người phụ nữ trung niên rốt cục cũng nhớ ra bà chưa tự giới thiệu mình, vì thế liền nói: “Tôi họ Đổng, nhà ngay bên cạnh nhà bà Lý.”
Triệu Phùng Thanh gật gật đầu, vươn tay nhận bát cháo hải sản.
Đổng đại thẩm hỏi: “Giang Tấn giờ đang làm gì vậy? Trông có vẻ khá giàu.”
“Cũng đi làm công ăn lương thôi ạ.” Triệu Phùng Thanh mỉm cười, cầm lấy thìa, gạt mấy hạt đậu phộng trong bát cháo qua một bên.
Cô còn đang bận suy nghĩ chuyện trung học X và Giang Tấn liên quan gì đến nhau.
Thế nên, ánh trăng lạnh lùng cô tịch năm ấy... đã đi đâu rồi?
Đổng đại thẩm lại hỏi vài ba câu về cuộc sống gần đây của Giang Tấn.
Triệu Phùng Thanh đều đá qua đá lại trả lời cho qua chuyện.
Đổng đại thẩm nhìn mấy bà cô đang ngồi ngoài kia thì thào to nhỏ liền nói: “Ôi trời, Giang Tấn ở khu này nổi tiếng lắm mà, cô ra ngoài đừng nói với ai là bạn của nó.”
“Vâng.” Bát cháo này rất nóng, Triệu Phùng Thanh ăn rất chậm.
“Trước kia nó đẹp trai mà hư, mấy đứa con gái ở đây đứa nào cũng mê nó như điếu đổ.” Đổng đại thẩm vươn tay phải ra chỉ từ trái qua phải nói: “Từ đầu đường đến cuối phố ai ai cũng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thanh/1986950/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.