Đằng sau là tiếng quát to của thầy quản giáo, “Mấy em là học sinh lớp nào? Không được chạy!”
Triệu Phùng Thanh chưa từng biết sợ giáo viên, cô còn khiêu khích, cố ý kéo dài giọng: “Năm ba —— “
Cậu thiếu niên kia bỗng nắm thật chặt cổ tay cô hơn, cái nắm siết chặt ấy khiến tay cô đau nhói.
Cô đau gào lên thành tiếng, “Này, tôi đau đấy.”
Cậu ta liền nới lỏng tay rồi kéo cô chạy thẳng về trước.
“Học sinh năm ba! Sao không lên lớp tự học, chạy đến đây làm gì?” Thầy quản giáo thở hồng hộc đuổi theo hai người, vừa chạy vừa quát: “Đứng lại cho tôi! Hai em đứng lại.”
Thầy quản giáo càng gào, hai nam nữ sinh phía trước càng chạy nhanh hơn.
Khoảng cách giữa giáo viên và học sinh càng ngày càng xa.
Thầy quản giáo trơ mắt nhìn nam sinh kéo nữ sinh kia chạy vào một đầu khác của rừng cây nhỏ.
Khu rừng nhỏ ấy là thánh địa của cao trung A.
Nguyên nhân không chỉ vì nơi đó có khá nhiều cây cổ thụ mà vì thầy quản giáo cũng đã từng bắt gặp rất nhiều đôi nam nữ cùng nhau tâm sự làm trò trong khu rừng đó. Cho nên vừa nhìn thấy hai người chạy vào nơi đó, ông liền cảnh giác hẳn lên.
Ông vừa đuổi theo hai người, vừa thông báo cho các thầy cô giáo khác.
Cậu thiếu niên có vẻ vô cùng quen thuộc với địa hình nơi đây, cậu ta nắm tay Triệu Phùng Thanh chạy trong khu rừng sáng đèn, trái lui phải trốn, nhanh như quỷ vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thanh/1986936/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.