Triệu Phùng Thanh cảm thấy thật may mắn vì lúc đó mình đang quay lưng lại với Giang Tấn, nếu không chắc cô cũng chẳng kịp điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt mình nữa.
Cô nắm chặt nội y trong tay, mạnh đến mức gân xanh cũng nổi hết cả lên.
Cô cũng hiểu cái đạo lý khổ trước sướng sau mới là tình yêu, chỉ là cô không được nếm trải điều đó mà thôi.
Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu lại giống như chỉ mới vài phút ngắn ngủi.
Triệu Phùng Thanh thả lỏng tay, bắt đầu mặc nội y của mình.
Thái độ của cô vẫn rất bình thường. Không khóc lóc cũng không la hét om sòm.
Lúc cài cúc áo, cô còn có thể thản nhiên mở miệng trả lời hắn: “Quen được bác sĩ giỏi thì chỉ mất hai trăm tệ.” Nói xong, cô nhìn chiếc bóng mình đổ dài trên sàn nhà cười duyên một cái. Nụ cười chua xót ấy chỉ mình cô nghe thấy.
Cô ngồi bên mép giường, hai tay buông xuống, ngay cả đứng lên cũng không còn sức, mệt lả cả người.
Trước kia Triệu Phùng Thanh cảm thấy quá trình mình theo đuổi Giang Tấn cùng lắm chỉ như đào núi lấp đất, giờ thì cô mới hiểu đó là bức tường đồng vách sắt, chỉ là cô tự lừa mình dối người mà thôi. Cô vốn không mạnh mẽ lạc quan như mọi người vẫn nghĩ. Một câu nói của hắn có thể khiến quân lính của cô tan rã. Tình yêu của cô, sự trong trắng của cô, tất cả đều kết thúc vào đêm hôm qua.
Giang Tấn không nói gì, quay người bước vào phòng tắm.
Từ phòng tắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thanh/145369/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.