Bóng dáng Giang Tấn dần biến mất trong màn đêm u ám.
Triệu Phùng Thanh có cảm giác lớp sương mù dày đặc đen xì kia như muốn quấn chặt lấy người cô.
Bên cạnh là tiếng cười dâm đãng của Thắng ca, khiến cô cảm thấy thật sợ hãi. Cô mặc váy ngắn quyến rũ Giang Tấn, là vì cô thích hắn. Nếu như là một người đàn ông khác, thì đây chính là ác mộng.
Tay Thắng ca nắm lấy tay cô, “Đi, chúng ta đi uống vài chén.”
Thấy vẻ mặt cô đờ đẫn, gã liền kéo cô nhào vào trong lòng mình, rồi véo vào eo cô một cái, “Là lỗi của anh, giờ đã mấy giờ rồi, phải đi ngủ mới đúng chứ.”
Triệu Phùng Thanh cố gắng nở nụ cười, “Ơ, giờ mới có mấy giờ chứ? Em còn muốn tới quán bar quẩy một trận nữa.”
“Phải giữ chút sức cho anh chứ.” Thắng ca cúi đầu xuống, mở miệng liền thốt những lời tanh tưởi, “Chúng ta còn phải quẩy trên giường nữa chứ.”
Thiếu chút nữa cô muốn nôn hết cả ra. Cố gắng lắm mới nhịn cơn nôn khan vừa đến miệng xuống, rồi cười mà đẩy Thắng ca ra.
Thắng ca tưởng cô đang đùa giỡn, nên giả vờ phối hợp theo động tác của cô mà lùi lại hai bước.
Thừa dịp lúc gã thả lỏng tay, Triệu Phùng Thanh liền xoay người nhanh chóng chạy ra đầu ngõ. Vừa chạy vừa kêu gào: “Cứu mạng với!”
“Mẹ nó!” Đám người Thắng ca hơi ngỡ ngàng, rồi lập tức chạy đuổi theo cô.
Trong tất cả các hạng mục thi đấu Triệu Phùng Thanh giỏi nhất ở hạng mục chạy bền. Nhưng hôm nay cô đi giày cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thanh/145365/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.