1.
Nơi khóe mắt, ta thấy Tống Thời Hành đang dựa vào góc tường, ngàn cân treo sợi tóc.
Kiếp trước, khi gánh một gánh đậu hũ nóng hổi đi ngang qua, ta đã phát hiện ra hắn.
Ta đưa hắn về nhà, dốc hết vốn liếng mua t.h.u.ố.c trị thương cho hắn. Nửa năm sau hắn phải đi, chỉ để lại một miếng ngọc bội và một câu nói:
"Ta sẽ quay lại cưới nàng."
Ta cứu hắn, vốn chẳng mong hắn báo đáp.
Ta tự biết mình chỉ là phận liễu yếu đào tơ, dung mạo bình thường, trèo cao không tới, nên chưa từng dám mơ tưởng đến những điều ấy.
Nhưng lời nói của hắn vẫn khắc sâu vào tim ta, trong những hồi ức, tình cảm cứ thế nảy sinh.
Đêm hắn đi, có kẻ gian xông vào nhà, sát hại phụ thân và mẫu thân ta.
Ta trốn trong ống khói chật hẹp mới thoát được một kiếp.
Báo quan vô vọng, mà Đại Chu cũng từ ngày đó bắt đầu loạn lạc.
Ba năm sau đó, khắp nơi khói lửa mịt mù, người c.h.ế.t đói đầy đường.
Ta như một du hồn phiêu bạt tứ xứ.
Sau này, cuối cùng ta cũng dò la được tung tích của hắn.
Ta vốn tưởng rằng hắn cũng sẽ vui mừng như ta, nào ngờ hắn chỉ nhìn ta bằng ánh mắt không chút gợn sóng, sai người sắp xếp cho ta đến lều quân sự nghỉ ngơi.
Nói không thất vọng là giả, nhưng ta khi ấy còn ngây ngô non nớt, gần như không có sức phản kháng.
Về sau, ta làm trù nương trong quân, vì như vậy ta sẽ có cơ hội nấu cơm, đưa chút đồ ăn khuya cho hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-thanh-nha/4891051/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.