edit:Lựu Đạn
Mật Nhi tỉnh lại đã là lúc chiều tàn, trong viện thoang thoảng mùi hoa chen chúc từng đợt tiến vào màn trướng, người trên giường, từng sợi tóc thậm chí từng kẽ răng môi của họ cũng nhàn nhạt hương hoa.
“Vừa rồi nàng gọi ta là gì?” Lệ Nhuận Du nhớ đến giấc mộng hoang đường kia, mà trong hiện thực nàng cũng gọi hắn một tiếng ca ca, nghe như vậy hắn liền hận không thể moi tim ra dâng cho nàng.
“Tướng công”Mắt hạnh mỹ nhân đầy ấp tình cảm, giống như ngôi sao trong nước, không ngừng cho hắnấm áp “Chàng chính là tướng công của thiếp á.”
Lệ Nhuận Du nâng gương mặt như bạch ngọc của nàng lên rồi dịu dàng hôn xuống, giọng nói đầy nỉ non từ môi hắn “Tiểu yêu tinh, ta nên bắt nàng phải làm như thế nào đây?”
Nghe được lời này, Mật Nhi chớp chớp đôi mắt to, tò mò nhìn hắn, Lệ Nhuận Du cũng buông đôi môi nàng ra, đưa tay lên đôi môi dính đầy nước bọt trong suốt của nàng, vuốt ve rồi cắm ngón tay vào miệng nàng, làm cho nàng ngậm lấy thật tốt, ư ư a a rên rỉ nho nhỏ, mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp như nước, lộ vẻ bất mãn muốn mà không cho.
“Còn không chịu nhận mình là tiểu yêu tinh nữa” Lệ Nhuận Du đỡ nàng ngồi ngang eo mình, đưa tay mở rộng hai chân nàng, rồi đi vào sờ soạng nơi sâu kín, cuối cùng thì đưa cả bàn tay dính đầy mật ngọt nhớt nhát đến cho nàng nhìn “Nhìn đi, lại muốn nữa rồi, tiểu Mật Nhi kiếp trước chẳng lẽ là một nàng mèo lẵng lơ?”
“nói bậy” Mật Nhi nằm sấp xuống vướn tới lấp kín miệng hắn “Thiếp rõ ràng là cái hồ ly mà.”
Lệ Nhuận Du mạng mẽ bóp chặt eo nàng, lại vuốt ve mông nàng, như cười như không nói “thật sự là hồ ly sao, vậy đuôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-mat/32808/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.