Đêm tết Thượng Nguyên, trên đường nơi nơi đều treo đèn lồng xinh đẹp, có không ít người qua lại đoán chữ, giải đố, Mật Nhi chen vào, nhìn đến trên hoa đăng trong đó viết một câu thơ “Kim phong ngọc lộ tương phùng, đường trần muôn kiếp có sánh cùng nhau.”
Cuối cùng Mật Nhi muốn Lệ Nhuận Du mua chiếc đèn lồng đó.
trên đường về, Mật Nhi hỏi “Tướng công, chàng có biết hai câu thơ này có ý nghĩa gì không?”
Lệ Nhuận Du khẽ cong môi, cuối cùng lại nói “Tự nàng đoán xem.”
Chỉ có bản thân mới nghiệm ra ý nghĩa trong đó, ngầm hiểu, hiểu thấu đáo, mới hiểu được tình ý, nhớ thương ẩn ý trong câu thơ.
Mật Nhi lại bám lấy cánh tay hắn cầu xin “Tướng công ~”
Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, tim Lệ Nhuận Du mềm nhũn, đem người ôm đến trong ngực “Nha đầu đừng khóc, tướng công hôn hôn nàng.”
Hai người ngọt ngào chịu không nỗi, nếu là ở chỗ nhiều người nhất định sẽ nhận lấy bao nhiêu ánh mắt khác thường, nhưng Lệ Nhuận Du lại chọn ngồi nơi ít người yên tĩnh, ở nơi rừng cây rậm rạp mà đem kiều thê đè xuống dưới đau đau nàng một phen, mắt thấy côn th*t giữa hai chân lại muốn đứng thẳng lên, miệng nhỏ của Mật Nhi đỏ bừng có chút sưng, bên dưới mặt đất cứng rắn lại thương tiếc cho nàng, cho nên công đạo vẫn nằm trong tay nàng thôi.
Chờ hai người quần áo chỉnh tề đi ra khỏi nơi ẩn nấp, đầu đường vẫn náo nhiệt như lúc ban đầu, Mật Nhi đem lồng đèn lắc lư trước mắt, ánh sáng trên đèn in bóng xuống mặt đất nhiều hình dạng khác nhau đầy hấp dẫn, khóe môi vẽ ra một đường cong cười khúc khích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-mat/3094274/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.