Văn Đế Đế gật đầu. Dĩ nhiên cô cũng biết bọn địch nhân rất ghê gớm. Nếu không có điều khẩn yếu là cô không mở miệng.
Thiết Kỳ Sĩ dường như đã thi triển thính giác lực rất cao thâm. Chàng lẳng lặng quan sát bốn mặt rồi gián tai vào vách đá hoặc xuống đất. Lát sau đột nhiên chàng nhìn Văn Đế Đế dùng phép truyền âm hỏi :
- Nơi đây có động phủ nào không?
Văn Đế Đế cũng dùng phép truyền âm đáp :
- Có!
Thiết Kỳ Sĩ gật đầu. Chàng vừa nghe vừa kéo Văn Đế Đế đi về phía vách núi đứng dựng.
Chưa đi được năm mươi trượng. Văn Đế Đế đã nghe thấy tiếng động đồng thời mũi ngửi thấy mùi thuốc mà cô chẳng hiểu gì cả.
Hết đường rồi. Phía trước là một tản đá rất lớn. Thiết Kỳ Sĩ vội đánh tay ra hiệu cho Văn Đế Đế đừng tiến về phía trước nữa. Còn chàng người lẹ như chim én bò lên tản đá núi.
Đầu chàng vừa thò ra một chút lại vội thụt vào dường như đã ngó thấy gì.
Chàng dừng lại một chút, đưa người lên cao thêm, rồi không nhúc nhích nữa.
Sau giây lát, chàng vươn tay vẫy Văn Đế Đế ra hiệu cho cô cũng trèo lên.
Văn Đế Đế thi triển khinh công tối cao đến sau Thiết Kỳ Sĩ, dán mình vào người chàng, để một mắt dòm qua dưới trái tai chàng.
Phía trước tảng đá lớn toàn là chông gai và cây cối nhưng không che lấp được thị tuyến.
Tảng đá lớn ngăn chặn đường đi, nhưng vách núi vẫn tiếp tục còn dài đến mười ba mười bốn trượng. Chân vách núi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/47635/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.