Chàng lại khấu đầu trước mấy phần mộ, nhỏ lệ ra đi.
Dời khỏi núi Long Bố Cương Lý, ba người vọt lên không bay thẳng đến núi Tu Di.
Bay suốt một ngày một đêm, đến chiều ngày hôm sau, một ngọn núi cao hiện ra trước mắt ở dưới tầng mây. Lão đạo vương nói :
- Đây là Cao Tăng Tán Phong.
Thiết Kỳ Sĩ thấy đỉnh núi cao ngất từng mây vội bay lên trước rồi hạ xuống.
Chỗ ba người hạ xuống toàn là băng tuyết. Nam Hồng Ngạc nói :
- Núi này cao quá. Chúng ta xuống nữa được không? Chỗ này chẳng có gì mà ăn.
Lão đạo vương đáp :
- Đi chân phải mất hàng nửa ngày. Mình đành bay xuống đến rừng Hắc Đà là có Tuyết Lê ăn được.
Thiết Kỳ Sĩ nói :
- Các vị xuống trước đi. Tại hạ lên không thám thính xem có động tĩnh gì chăng rồi sẽ xuống sau.
Lão đạo vương khuyên can :
- Toàn thể núi Tu Di bị tuyết phủ. Ở trên không chẳng nhìn thấy gì.
Chi bằng xuống cả tìm chỗ ngủ một đêm rồi sẽ tính.
Thiết Kỳ Sĩ buông tiếng thở dài. Chàng biết nóng nẩy cũng vô ích, đành nghe lời lão đi xuống. Khi tới trên một khu rừng rậm, lão đạo vương trỏ tay xuống hồ nước nói :
- Chúng ta xuống chỗ kia. Đó là Ôn Thuỷ hồ. Xung quanh khí hậu ấm áp như mùa xuân. Chúng ta ngủ đêm ở đây càng tốt.
Ba người hạ xuống bên hồ, quả nhiên thấy khí hậu ấm áp khác thường. Nam Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/1965187/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.