Lưu lão đáp :
- Tiêu diệt tà công đó quả không phải chuyện dễ. Kể ra cũng có mấy thứ, nhưng không lấy được.
Kim Bất Hoán hỏi :
- Những thứ đó phải chăng là Vạn niên Kim ô và Vạn niên ngọc thỏ?
Lưu lão thở dài đáp :
- Vạn niên ngọc thỏ chỉ là thứ bạch ngọc muôn năm. Cái đó đã có chủ nhân rồi, tuyệt đối không thể lấy được. Chỉ có Kim ô chưa lọt vào tay kỳ nhân nào, nhưng nó đã thông linh muôn tuổi thì có là thần linh cũng khó mà thu phục. Con chim này chuyên khắc chế mọi thứ tà công, nhất là đối với Luân Vương thất bảo thì càng đầy đủ uy lực. Nó cũng thích ăn mấy thứ trong Thất bảo đó.
Văn Đế Đế nói :
- Luân vương là gì?
Lưu lão đáp :
- Luân vương theo Phật điển là chuyển luân vương.
Kim Bất Hoán hỏi :
- Đảng Ôn Ngưu đã sợ Kim ô thì bọn chúng còn đến đây làm chi?
Lưu lão ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên trầm giọng đáp :
- Nhất định bọn chúng đem theo Mã bảo và Ngưu hoàng. Chúng định dùng hai món đó để dẫn dụ Kim ô để bắt lấy.
Hư Vô Ngọc Nữ hỏi :
- Bắt được ư?
Lư lão đáp :
- Nếu con Kim ô ăn hết tấm Ngưu hoàng sẽ bị say ngã lăn quay ra là hết sức phản kháng. Chỉ việc bắt bỏ vào trong lồng bằng thép thì vĩnh viễn không xổng ra được.
Kim Bất Hoán cả kinh nói :
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/1965163/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.