Kim Bất Hoán đáp :
- Ngoài Hắc trạch này, khắp thiên hạ không còn ở đâu có thứ hoa đó.
Vì hoa sắc vàng rực rỡ kêu bằng Kim hoa. Còn tên chính của nó là gì thì không hiểu.
Tử Dương kiếm khách nói :
- Đây là Kim Lê hoa. Trong sách Dật Tiên Lục có ghi chép trái cây này trị được bách độc.
Kim Bất Hoán nói :
- Té ra là Kim Lê hoa. Hoa này nở đã lâu lắm. Tại hạ tới nơi nở rồi, đến nay vẫn chưa tàn.
Đoàn người tiến vào rừng, quả trong có mấy gian nhà gianh. Kim Bất Hoán mời quần hào vào ngồi trên chiếc ghế trúc đặt ở gian giữa. Y lại lấy thịt nướng ra cười nói :
- Các vị tùy tiện ăn một chút cho đỡ đói.
Đinh Nhất Bạch hỏi :
- Nơi đây không có chướng khí. Nếu Cổ Cầm giáo phát động quái điểu tới nơi thì làm thế nào?
Kim Bất Hoán cười đáp :
- Tại hạ đã bị quái điểu rượt theo không còn đất trốn, sau lần vào tới bên khu chằm này gặp một vị đạo trưởng rồi lão nhân gia dẫn tới đây mới thoát.
Đinh Nhất Bạch lấy làm kinh dị hỏi :
- Quái điểu của Cổ Cầm giáo cũng không dám đến ư?
Kim Bất Hoán gật đầu đáp :
- Đến thì dám đến, nhưng bay ở trên cao chứ không dám sà xuống.
Hư Vô Ngọc Nữ kinh hãi hỏi :
- Tại sao vậy?
Kim Bất Hoán đáp :
- Ao chằm này rộng tám trăm dặm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/1965160/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.