Cổ Ma gầm lên :
- Chẳng lẽ lão phu lại sợ thằng lỏi con giở trò ma quái?
Hắn nói xong xoay mình chạy vào rừng mai.
Thiết Kỳ Sĩ theo chân tiến vào. Đến chỗ rừng sâu, chàng thấy Cổ Ma miệng cười âm trầm chờ địch, liền gật đầu hỏi :
- Các hạ đã biết ý kiến của tại hạ chưa?
Cổ Ma hồ nghi hỏi lại :
- Lão phu làm sao mà biết được ý kiến cổ quái của thằng lỏi?
Thiết Kỳ Sĩ cười đáp :
- Khoảng đất trống ở trước cửa động dưới con mắt mọi người. Trong đám này chẳng thiếu gì những nhân vật võ công ngang hàng với các hạ.
Nếu tại hạ chỉ đánh vài ba chiêu đã đả bại các hạ thì còn ai dám giao thủ với tại hạ nữa?
Cổ Ma tức quá rống lên như hổ gầm :
- Hảo tiểu tử! Ngươi coi lão phu không còn ra gì nữa. Tiếp chiếu đây!
Hắn nói rồi nhảy xổ tới. Thanh đao hình thù quái dị của hắn vung lên thành một màn lưới ánh sáng, thế mạnh dường lay non dốc biển.
Thiết Kỳ Sĩ cười rộ, lạnh mình một cái, tiến vào giữa làn đao quang, lên giọng khinh miệt :
- Công phu của các hạ tầm thường quá, chỉ có thể làm trò ở những tòa thị trấn, lừa gạt đàn bà trẻ con, hay cùng lắm là đi xin xỏ chút tiền mua cơm ăn ở khách sạn. Nếu dùng nó để giữ mạng sống thì hãy còn kém lắm.
Cổ Ma chỉ nghe tiếng chứ không nhìn rõ người. Hắn thấy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/1965099/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.