Lão đột nhiên cười rộ khiến cho Thiết Kỳ Sĩ đâm ra hồ đồ. Chàng liền dương mắt lên nhìn Kỳ Dao.
Kỳ Dao nhìn chàng giải thích :
- Sĩ ca! Đây là một vị lão bằng hữu rất thân của gia phụ, nhưng mười năm khó gặp nhau lấy một lần. Sáu chục năm trước, người giang hồ kêu lão nhân gia bằng Đạo Vương là đúng lắm, vì lão đáng làm tổng thủ lĩnh cả hai mặt dưới biển cũng như trên cạn.
Thiết Kỳ Sĩ kinh ngạc nói :
- Tiểu huynh chưa được nghe ai nói tới đại danh của lão.
Lão già nhảy nhổm lên quát :
- Thằng lỏi con! Ngươi được mấy tuổi đầu mà dám đòi biết đến lão nhân gia?
Kỳ Dao cười đáp :
- Lão đạo vương! Lão nhân gia đừng nổi nóng mà lá chiêu bài của lão sẽ bị xé tan. Y là đồ đệ của Phụng Hoàng bá bá đó.
Lão già bỗng rụt đầu, thè lưỡi, ra chiều khiếp sợ hỏi :
- Gã là đồ đệ của bậc đại anh hùng đó ư?
Lão cười rộ nói tiếp :
- Thế là ta chiêu được hai tên rồi.
Kỳ Dao vội hỏi :
- Lão đạo vương! Lão chiêu gì vậy?
Lão già trỏ lên ngọn cây hỏi lại :
- Con nhỏ kia! Ngươi không lấy lá chiêu bài của lão nhân gia ư?
Kỳ Dao đáp :
- Bọn tiểu nữ vì ngó thấy lá chiêu bài mới đến coi.
Lão già nói :
- Thế thì phải rồi! Lão gia ở đây chiêu binh mãi mã chuẩn bị khởi nghĩa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/1965085/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.