Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Ý tại hạ là như vậy. Bọn Cổ Mộ môn đã đặt tai mắt ở trong hai thị trấn này. Bọn chúng phát giác những nhân vật các phái đã mua được đồ ăn mà gần đây chẳng có rừng núi để tìm thú loại, tất nhiên phải ăn cá.
Kỳ Dao “ủa” một tiếng hỏi :
- Cổ Mộ môn thấy có cơ hội liền lén lút thả cá xuống hồ chăng?
Thiết Kỳ Sĩ đáp :
- Lúc lâm thời họ đi đâu tìm cho lẹ? Ta chắc bọn Cổ Mộ môn đã nuôi sẵn rất nhiều thứ cá này, nhưng còn chuyện khác tạm thời chưa nói ra được.
Cao Dương nghe nói gấp rút bay đến hồ Duy Nhĩ Mộc.
Sắp sang canh tư, Cao Dương trở về đưa Hoành Duyên trưởng lão vào phòng.
Thiết Kỳ Sĩ hỏi ngay :
- Việc cứu người ra sao?
Trưởng lão chắp tay đáp :
- Chỉ có mười hai người bị độc nặng quá nên chết rồi. Còn thì cứu sống được cả. Đây là ơn đức của đại hiệp.
Thiết Kỳ Sĩ thở dài nói :
- Cũng còn là bất hạnh!
Chàng hỏi Cao Dương :
- Cá đâu?
Cao Dương đáp :
- Lão sư đã phái người thử qua rồi, chứng minh cá ở trong hồ và toàn cá xanh. Con nhỏ thì không có độc.
Thiết Kỳ Sĩ cười lạt nói :
- Cổ Mộ môn làm chết được hơn mười người nhưng phải trả giá rất đắt.
Mọi người nghe nói không hiểu. Hoành Duyên trưởng lão hỏi :
- Họ có mất mát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-hoang-than/1965070/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.