Tử Hàm ở Tây thành phồn hoa không thân không thích chuyên tâm ở lại Dụ vương phủ chăm sóc thiếu gia nhà mình.
Kỳ thực cậu cũng không biết nơi đây là phủ Dụ vương, ngày hôm đó thiếu gia trúng độc, cậu bị tên mặt than kia tách ra khỏi thiếu gia, bị hắn làm tức đến đỏ mặt, vừa giận vừa lo nên cậu chẳng còn tâm trí nhìn ngắm xung quanh, đến phủ liền một mạch đến hầu hạ thiếu gia hôn mê, ra vào phủ lúc ngẩng đầu nhìn những chữ như rồng bay phượng múa đề trên bảng tên phủ cũng ngơ ngác không biết nghĩa là gì.
Cậu theo thiếu gia cùng học, cùng chơi, cậu thích nhất nghe phu tử dạy học, có lẽ trong thiếu thốn người ta đều học được cách trân trọng, y trân trọng từng phút mà phu tử giảng nhưng chủ của cậu lại trái ngược cậu, tiểu thiếu gia không thích học, giờ đến lớp y toàn trốn đi chơi. Khi thì tới Hoan Hỉ Lâu, khi thì tới Dạ Nguyệt Lâu tìm trò mới để xem. Công tử đi đâu cậu theo đó, số ngày được nghe phu tử đọc chữ càng lúc càng ít, lão gia trọng võ khinh văn cũng không muốn quản tiểu thiếu gia. Thế là cậu cũng chỉ có thể im lặng. Bây giờ nhìn bảng đề tên phủ cũng chỉ biết lắc đầu đi vào trong, không nhìn đến nữa.
Mấy hôm nay cậu chỉ tới lui khách phòng chăm sóc Thừa Phong, thời gian rảnh rỗi rất nhiều nhưng cậu chỉ quanh quẩn trong hậu viện. Không phải không muốn đi tham quan phủ đệ rộng lớn này nhưng lễ giáo lão gia dạy cậu không được tò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chieu/1097300/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.