"Thiếu gia, phu nhân và lão gia tới rồi, người mau mở cửa đi, thiếu gia!" Nha hoàn liên tục dùng tay đập cửa nhưng người bên trong vẫn im lặng không lên tiếng, cũng chẳng có ý muốn mở cửa.
"Người đâu phá cửa" Trác lão gia đã sớm quen với tính nết của con mình, ra lệnh cho người bên cạnh phá cửa xông vào.
Người bên trong vừa tỉnh dậy sau đợt phong hàn cùng va chạm, sức lực có hạn không trụ nổi trong tích tắc liền bị đẩy ngã xuống sàn nhà, cửa phòng bật mở, Trác phu nhân dìu Trác lão gia đi vào trước, nha hoàn nhanh chân đến đỡ người đang đo sàn lên giường nằm.
"Tôi đã nói tôi không phải thiếu gia của các người. Nhìn xem tôi có chỗ nào giống không?" Thừa Phong nhìn hai nha hoàn hầu hạ mình từ lúc đến đây rồi lại chuyển tầm mắt đến phu phụ họ Trác "Xin lỗi tôi không phải con trai của hai người, tôi có thể về nhà rồi chứ?" Y không biết lời vừa nói ra có bao nhiêu ngốc, thân hình và giọng nói hoàn toàn giống nhau, ai sẽ tin y không phải tiểu thiếu gia nhà họ Trác? Thừa Phong cũng không rảnh để ý, y chỉ đang không biết vì sao mình đến được nơi này, mọi thứ đều quá khác so với nơi y đang sống, nếu nói chính xác thì giống mấy bộ phim kiếm hiệp thời xưa hơn. Đầu y từ lúc tỉnh lại đến giờ vẫn còn đau.
[ Lúc này Thừa Phong là người hiện đại nên ban đầu mình sẽ giữ nguyên cách nói của người hiện đại (ㆁωㆁ) ]
"Hồ đồ! Ta đã cấm con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chieu/1097296/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.