Minh Thận nhảy dựng lên xông ra ngoài.
Y vừa mới ra ngoài một lát đã biết được bên ngoài lạnh như nào. Ngọc Mân chỉ là một đứa nhỏ bảy tám tuổi, cách nói chuyện nhìn có vẻ chững chạc nhưng bên trong thì cái gì cũng không hiểu, dù có phạm sai lầm nhưng ước chừng cũng không phải là sai lầm lớn gì.
Để một tiểu cô nương nhỏ như vậy quỳ dưới tuyết trong mùa đông khắc nghiệt, không đóng băng mới là lạ!
Minh Thận lo lắng chạy tới, quả nhiên nhìn thấy Ngọc Mân đang quỳ trong tuyết ở phía xa, vừa quỳ vừa khóc, nhìn thấy y chỉ tủi thân kêu một tiếng "Kiến Ẩn ca ca", Minh Thận vừa thấy khuôn mặt của tiểu cô nương đã đông lạnh thì nhanh chóng sờ đầu nàng, lại hỏi nàng làm chuyện gì chọc giận Ngọc Mân, Ngọc Mân khóc đến thở không ra hơi, nói năng cũng không rõ ràng, Minh Thận đành từ bỏ cố gắng đỡ nàng dậy.
Một lần kéo này làm Ngọc Mân khóc càng to, khiến cho nhũ mẫu bên cạnh tiểu cô nương giật mình, lau nước mắt khuyên y: "Minh đại nhân, ngài đừng quan tâm, bệ hạ nổi giận thì ai cũng không khuyên được, càng không nghe lời thì càng phạt tàn nhẫn hơn."
Một bên khác, Trình Nhất Đa thấy y đến cũng vội vàng chạy tới, thấp giọng nói cho y biết: "Bệ hạ ở bên trong buồn bực rất lâu, A Thận, ngài đi khuyên nhủ đi."
Minh Thận nhỏ giọng nói: "Trình gia gia, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hôm nay lúc Tiểu điện hạ ra ngoài cùng ta cũng không có vấn đề gì, tại sao quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chi-lam-nung/398208/chuong-13.html