Minh Thận chỉ đùa một chút, Hoắc Băng tất nhiên cũng không thật sự đi thỉnh chỉ.
Hắn ở nhà cũng coi như rảnh rỗi, không có lý do ở lại trong cung lâu như vậy, đợi đến khi Minh Thận hết sốt, hắn lập tức muốn khởi hành đi Giang Nam.
Minh Thận rất không nỡ xa hắn. Ngược lại còn bị hắn giáo huấn một trận: "Ca ca đệ còn muốn về Giang Nam thu thuế, ba năm sau ta và đệ gặp lại trong kinh, ngoài ra đừng gặp người nào liền cảm thấy người ta rất lợi hại rồi lại tâng bốc một trận, cái tên Bốc Du mà đệ nói đấy, đệ có biết vì sao người trong Hàn Lâm Viện không muốn đến giám sát, chỉ có một mình hắn tới nơi này chịu lạnh cùng thí sinh không?"
Minh Thận hỏi: "Chẳng lẽ không phải để thể nghiệm và quan sát thí sinh, làm tròn bổn phận sao?"
Hoắc Băng đánh đầu y một cái: "Tất nhiên không phải. Hắn chỉ là nhân cơ hội này tạo mối quan hệ cùng mấy người đi thi thôi. Thử nghĩ xem, đệ xa xứ đến đây dự thi, bỗng nhiên gặp được một người hỏi han ân cần với đệ như vậy, quan khảo thí đại nhân tuổi trẻ tài cao, có phải đệ rất cảm động hay không? Đây đều là giao thiệp, năm nay không thi đậu, năm sau có lẽ liền có thể thăng quan, người có thể lăn lộn bên cạnh bệ hạ ở cái tuổi này đều là nhân tài, đệ cũng đừng ngu ngốc nữa, A Thận."
Minh Thận sờ đầu mình.
Hoắc Băng lại nói: "Ngoài ra, bệ hạ không đến tìm đệ thì đệ không thể đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chi-lam-nung/398206/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.