Minh Thận sợ mèo.
Lúc Minh gia bị xét nhà, y vẫn là một thằng nhóc chỉ biết khóc, có lẽ là do khóc quá nhiều nên đến mèo cũng khó chịu, bị con mèo do Ngọc Lâm Vệ mang đến cào một cái vào mặt, may là y nhắm mắt nhanh nên chỉ để lại một vết mơ hồ. Trước đây mèo hoang trong cung nhiều, mà trùng hợp có một vị nương nương yêu mèo như mạng, chuyên nhặt mấy con mèo hoang về nuôi, Vũ Lâm Vệ liền tìm kiếm tất cả mèo trong cung đưa tới, cũng bởi vậy mà Minh Thận không còn cơ hội thấy mèo.
Ngọc Mân cho người đưa tới một con mèo nhỏ chỉ mấy tháng tuổi, lông vừa mới mọc, vàng óng giống như quýt mùa thu, dáng vẻ hoạt bát sinh động. Nhóm cung nhân nhốt nó kế bên con nhím nhỏ, Minh Thận kiên trì bưng bát cho nó ăn, đút một muỗng mà run đến mức như rơi ba muỗng, nếu con mèo bất ngờ nhào lên đòi ăn, y có thể trực tiếp sợ đến quăng bát.
Tiểu lễ quan ở bên cạnh liên tục lắc đầu: "Như vậy không được, Minh đại nhân, từ trước đến nay không ai được từ chối đồ vật được ban thưởng, hay là ngài thử thêm mấy lần nữa đi, nếu để bệ hạ thấy được thì phải nói làm sao? Đây là tội mất đầu đấy!"
Minh Thận lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay: "Ta biết."
Người hoàng tộc ban thưởng đều là cái lý này, chỉ cần thưởng cho phi tần bất kỳ món đồ chơi gì, mặc dù bản thân phi tần không thích nhưng cũng phải mang theo đi dạo trước mặt Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chi-lam-nung/398202/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.