"Thần...."
Minh Thận mở miệng, dường như có hơi hoang mang, không xác định được bản thân có phải trả lời hay không, càng không xác định được bản thân phải trả lời như thế nào —— lời Ngọc Mân nói hiển nhiên không phải trưng cầu ý kiến của y mà càng giống như một loại mệnh lệnh bá đạo nào đó, thông báo y phải tiếp nhận tất cả những thứ này.
"Không có gì là không phù hợp quy tắc, A Thận. Trẫm coi ngươi là Hoàng hậu duy nhất hiểu không? Trẫm.... Thích ngươi, không muốn cùng ngươi tách ra hiểu không?"
Ngọc Mân nhéo mặt y xong, thấy y không có phản ứng thì dùng hai tay ấn đầu y xuống, làm y gật đầu hai cái như gà nhỏ mổ thóc rồi lại nhẹ nhàng dỗ dành như trêu chọc một đứa trẻ, "A Thận của trẫm nói đồng ý đi."
Minh Thận ngậm miệng không nói, cứ như vậy mà mở to đôi mắt sáng ngời nhìn hắn, trong mắt cũng mang theo một chút ý cười luống cuống, lại giống như mỗi lần dỗ Ngọc Mân khi còn bé, rõ ràng nhỏ hơn hắn năm tuổi nhưng lại cảm thấy hắn còn trẻ con hơn so với y nên cần được chăm sóc.
Ngọc Mân thấp giọng nói: ".... Đang cười cái gì?"
Minh Thận nói: "Thần vốn dĩ.... Chính là vì ngài mà sống."
Ngọc Mân ngơ ngác.
Minh Thận nói xong nửa câu sau: "Từ đâu tới..... Có đồng ý giải thích hay không. Nếu như không phải ngài không cần ta, ta cũng sẽ không không cần ngài."
Nói xong thì hơi cúi đầu xuống giống như ngượng ngùng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chi-lam-nung/2183337/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.