Tới giờ Hợi, trời đã tối đen. Minh Thận ngoan ngoãn để Ngọc Mân ôm, hai tay víu chặt vai hắn, nhỏ giọng nói: ".... Bốc đại nhân ở phía Đông rất xa, ca của ta cũng ở phía Tây rất xa, phòng của ta cách bọn họ một tầng."
Ngọc Mân thấp giọng hỏi: ".... Cho nên?"
Minh Thận đỏ mặt, giọng nói nhỏ đến mức không nghe rõ, nhưng vẫn cố chấp nói xong: "Cho nên, dù sao cũng không nghe thấy được, ngài làm thế nào.... Thế nào cũng được."
Hậu quả của câu nói này là Ngọc Mân hơi nheo mắt lại, từ trên cao liếc nhìn y, trong mắt hiện lên một tia cảnh cáo. Đây là một tín hiệu nguy hiểm, trước đây lúc Ngọc Mân đánh vào lòng bàn tay Minh Thận khi y phạm lỗi sai cũng có vẻ mặt như vậy, mà trên thực tế mỗi lần cũng không đau, Ngọc Mân chỉ là thoạt nhìn hù dọa mà thôi nên dẫn đến sau mỗi lần Minh Thận biết sai nhưng lần sau vẫn còn dám.
Chỉ có điều lần này.... Lần này do y chủ động rước họa vào thân, e rằng lại càng không giống vậy.
Ngọc Mân đưa tay cởi thắt lưng của y ra, cuối cùng cũng không còn giống như mấy lần trước nữa mà lại bình tĩnh trêu chọc y, làm cho y bị giày vò dưới thân đến mức nước mắt lưng tròng, hắn tùy ý vò nắn Minh Thận như cục bột thành nhiều hình dáng khác nhau, hắn muốn y biến thành dáng vẻ gì thì y sẽ biến thành như thế, phóng đãng, ngượng ngùng, yếu đuối, khát cầu, hắn khiến y như bị ái tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chi-lam-nung/2183315/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.