Cảnh xuân tươi đẹp tô điểm hoa viên trong cung điện Thái tử. Từng đoàn màu tím, từng cụm màu đỏ. Hoa bay bướm lượn tràn ngập âm thanh vui cười của trẻ con. 
"Viêm nhi, mau tới bắt ta đi!" Thái tử nước Đại Yến, Thuần Vu Ái Khanh, năm ấy năm tuổi, mặc một thân cẩm y màu vàng nhạt, trên đầu đội tiểu kim quan, đang cùng đệ đệ của mình chơi trò đuổi bắt dưới những khóm hoa và cây xanh. 
"Hoàng huynh." Viêm lúc ấy mới bốn tuổi, tuy rằng chân ngắn nhưng chạy rất nhanh. 
"Thái tử điện hạ, Nhị điện hạ, cẩn thận kẻo vấp ngã." Thái giám cùng cung nữ đi theo ở bên cạnh thỉnh thoảng nhắc nhở. 
"Các ngươi đều tránh ra." Viêm bực mình, hắn vừa mới nhìn thấy tiểu kim quan của Hoàng huynh đã bị thái giám che lại tầm mắt. 
"Nhị điện hạ, chạy chậm một chút." 
Viêm không để ý tới bọn họ, chạy thẳng đuổi theo Ái Khanh. Ái Khanh muốn tránh cũng không được bèn bò lên trên núi giả, ngổi xổm trên một khối đá Thái Hồ ở phía sau. 
Viêm nhìn xuyên qua lỗ thủng của đá Thái Hồ thấy được quần áo vàng nhạt của Hoàng huynh, bèn nín cười, khẽ meo meo đi qua hù dọa hắn. 
"Hoàng huynh!" Viêm vỗ một cái lên đầu vai Ái Khanh. 
"Oa!" Ái Khanh sợ tới mức cả người đều giật mình, trượt chân ngã xuống dưới. 
Viêm vội vàng duỗi tay, nhưng dựa vào hắn làm sao có thể kéo được. Hai mắt Ái Khanh nhắm lại ngã xuống núi giả. Một bóng đen nhào tới cực nhanh, vững vàng đỡ lấy Thái tử vào trong ngực. 
"—— Thụy Thụy!" Ái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chi-hoa-than/1013731/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.