Viêm bị hoảng sợ không khỏi trừng mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên cũng trừng mắt nhìn lại Viêm.
"Dị Hương nhân..." Thiếu niên cau mày mở miệng nói, tiếng nói vẫn khàn khàn như trước, giống như gỉ sắt.
"Ngươi cũng vậy." Viêm dùng ngôn ngữ Tây Lương để nói chuyện.
Thiếu niên có một gương mặt trứng ngỗng, một đôi mắt hạnh màu trà đang mở lớn, trông như một con báo con, ánh mắt sáng như kẻ trộm.
Hắn còn có một đầu tóc màu nâu thẫm, toàn bộ được cột ở sau đầu xõa tung giống như bờm ngựa, chỉ còn lại vài sợi tóc quăn vểnh lên ở bên thái dương là hiện ra vài phần tính trẻ con.
Có thể nói, diện mạo của hắn không giống người Đại Yến như Viêm, cũng không giống người Tây Lương.
Lúc Viêm còn ở Đại Yến, có một vị người hầu tên là Tát Cáp, là người Tây Lương, hắn từng nói với Viêm: Người Tây Lương chân chính sẽ có làn da trắng như tuyết, mắt xanh tóc vàng, mày cao mắt sâu hơn nữa cho dù là nam hay nữ dáng người cũng đều to lớn hơn người Đại Yến.
Thiếu niên này lại có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt cũng lộ ra nét phong tình của dị quốc.
"Ta là người An Khắc Ni, gọi là Y Lợi Á." Thiếu niên đột nhiên hỏi: "Còn ngươi là người từ đâu đến?"
"Ta là Thuần Vu Viêm, là người của nước Đại Yến." Viêm nhìn Y Lợi Á nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Mười bảy." Y Lợi Á hỏi lại: "Vậy còn ngươi?"
"Hai mươi bốn."
Y Lợi Á lộ ra vẻ mặt giật mình.
"Làm sao vậy?"
"Nhìn dáng vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chi-hoa-than/1013728/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.