Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Tiểu Phượng Hoàng vốn cố nén không khóc, nhưng bị một câu "Ngươi dỗ ta đi" của hắn làm cho y khóc càng thảm thiết: "Ngươi không dỗ ta mà còn muốn ta đi dỗ ngươi, rõ ràng là ngươi không theo ta ăn lẩu, còn cố ý làm ra vết thương đưa ta xem khiến ta khổ sở, tại sao ngươi có thể hư hỏng như vậy hả phu quân, ngươi còn muốn ta dỗ ngươi, ngươi nói chuyện không có đạo lý mà!"
Tiểu Phượng Hoàng vừa khóc vừa kéo hắn, một bên lau nước mắt: "Ta không dỗ, sẽ không dỗ! Ngươi chính là một móng heo bự, Vi Kiêm ngươi là một móng heo bự!"
Mãi đến khi Tinh Dịch ôm Tiểu Phượng Hoàng ướt nhẹp về Phù Lê cung, Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn giận hắn, không nói lời nào.
Tinh Dịch không biết phải làm sao bây giờ. Hắn mang Tiểu Phượng Hoàng về phòng, lấy thùng nước nóng đến, muốn thay bộ quần áo đã ướt của y ra nhưng y vẫn ngồi thẳng không nhúc nhích, chỉ núp ở góc giường không lên tiếng, Tinh Dịch ôm y, y ngoan cố ngồi im bất động, vừa đụng vào sẽ khóc chít chít, thật giống như là đem tất cả ủy khuất, buồn giận khóc một lần cho hết.
Tinh Dịch nhìn y, muốn vươn tay lau nước mắt cho y, còn muốn lấy tấm thảm dày đắp cho y nhưng Tiểu Phượng Hoàng không cho hắn đụng. Tinh Dịch khó có được chân tay luống cuống, lại nhìn dáng vẻ Tiểu Phượng Hoàng khóc lóc, đôi mắt hồng hồng như thỏ, nước mắt to như hạt đậu không ngừng lăn xuống, những sợi tóc còn ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-chi-beo-phi/1823451/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.