“Đồ ngốc! Một tay che ngực, một tay che voi nhỏ không phải được rồi sao!” Ánh mắt cực nóng vừa rồi của Tôn Nhất đã biến mất không thấy đâu, trong mắt để lộ ra ý cười trêu ghẹo, xoay người lại hướng về phía chỗ sâu trong rừng cây đi tới.
Bạch Mộc bị học trưởng cười nhạo trên mặt một hồi ửng đỏ, nhìn hắn rời đi, tức giận mà kêu to: “Học trưởng! Anh lại đùa giỡn tôi!”
Đằng trước, khóe miệng Tôn Nhất kéo lên nét cười tà càng sâu!
Bạch Mộc không biết học trưởng tại sao phải tới loại rừng rậm quái dị này, nhẹ nhàng bay bên cạnh hắn một đoạn, nói: “Học trưởng, chúng ta vòng vo trong rừng được một đoạn đường rồi, thật không có ý nghĩa, không bằng trở về đi!”
Tôn Nhất làm thinh.
Bạch Mộc chu cái miệng nhỏ nhắn, tiếp tục bay bay một đoạn, lại bắt đầu lải nhải: “Học trưởng, anh không mệt hả! Tuy nói tôi là u linh, nhưng bay khắp nơi không mục đích như thế này, tôi rất mệt a!”
Bỗng nhiên, Tôn Nhất dừng bước lại, cẩn thận nhìn bốn phía, khẽ nói: “Mệt mỏi thì dựa vào trong lòng tôi này!”
Bạch Mộc vẻ mặt mờ mịt: “Hả?”
Tôn Nhất nhanh chóng lấy ra một huyễn hoá phù, ở trong không khí lượn ba vòng, rồi dán vào trán Bạch Mộc, trong miệng lẩm nhẩm: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt tại tiền — — thu!”
Bạch Mộc chỉ cảm thấy cơ thể nóng lên, đột nhiên biến đổi thành một đốm sáng nhỏ màu vàng, chui vào trong lòng Tôn Nhất.
Tôn Nhất cài chặt nút áo, bảo hộ tốt Bạch Mộc, lúc này mới thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/202680/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.