“Tắm rửa là tắm rửa, rửa chân là rửa chân! Nhanh đi!” Tôn Nhất cố ý trêu chọc cậu, bất ngờ tung một cước đem cậu đạp bay.
Vèo…
Ba! Bạch Mộc bay đến trên vách tường phòng ăn, dính sát ở phía trên!
Rít! Chổng vó mà rơi xuống! Hai mắt loạn chuyển, trời đất quay cuồng!
Hồi lâu, mới tỉnh hồn lại bò dậy thở phì phò, hướng về phía Tôn Nhất bạo nộ: “Học trưởng! Ngươi ức hiếp người quá!” Thế nhưng, phía trước trống không, chỗ nào còn có thân ảnh của Tôn Nhất, mặc dù rất buồn bực, lại đột nhiên cảm thấy hết sức uể oải, thấp giọng lẩm bẩm: “Đúng là quỷ bắt nạt…”
Hậm hực mà bò dậy, ủ rũ cúi đầu đi tới bồn rửa tìm cây chổi, đứng lên trở lại phòng ăn dọn dẹp.
Bạch Mộc làm việc quét tước coi như tương đối mau, chẳng qua là trừ bỏ chỗ hết sức lôi thôi, vết ố bẩn sền sệt của trái cây vẫn như cũ dính trên nền nhà, song ngoài mặt thoạt nhìn còn có thể chấp nhận được!
Tiếp theo, cậu đem hoa quả trên mặt bàn đều xếp vào trong tủ lạnh, lung tung cả đống cùng một chỗ, đóng cửa lại!
Ôi chao? Cửa hình như đóng không được, phải nhe răng há miệng, dùng một bên thân thể gắng sức đẩy vào.
Ôi u! Ôi u! Như thế nào còn chưa đóng được?
Thu về cơ thể dựa cánh cửa, cửa tủ lạnh vừa mở ra, một trái đại dưa hấu và vài cái quả đào cục cục lăn xuống!
Bịch! Bể nát đầy đất!
“Ohmygod!” Ngồi xổm người xuống, một bên nhặt lên dưa hấu bể nát đầy đất, một bên vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phung-boi-hoc-truong-di-bat-quy/202674/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.